Sắc mặt Bùi Dục Ngôn trở nên hơi cứng ngắc.
Sau đó anh ta lại khôi phục như bình thường, cười nói: “Nhưng cô rất tự lập.”
Tô Ánh Nguyệt không có chút thiện cảm với hành vi bịp bợm khen mình của Bùi Dục Ngôn.
“Anh Bùi có lời gì mời nói thẳng, với vợ chồng chúng tôi mà nói, anh là người ngoài nên anh chỉ có thể nhìn thấy mặt ngoài, anh cũng không biết tôi có thể không chút đắn đo làm chuyện khác, hoàn toàn là vì cảm giác an toàn mà chồng tôi mang lại.”
Trong mắt Tô Ánh Nguyệt lướt qua ánh sáng lạnh lẽo.
Ngay từ đầu cô đã không có hảo cảm với người đàn ông này là đúng.
Advertisement
Khi anh ta nói chuyện với cô, mặc dù thái độ có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng lại mang tới cảm giác hùng hổ dọa người.
Tô Ánh Nguyệt có thể khẳng định, Bùi Dục Ngôn có chuyện khác muốn hỏi cô.
Bùi Dục Ngôn nghe thấy lời này của cô thì cuối cùng cũng thay đổi vẻ mặt: “Nếu bà Trần đã nói như vậy thì tôi cũng nói thẳng luôn.”
Dứt lời anh ta đưa tay vào túi áo lấy ra một bức ảnh rồi đưa tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt vô thức cúi đầu nhìn, khi nhìn thấy rõ người trên bức ảnh thì sắc mặt cô khẽ biến.
Trên bức ảnh là hai người Lâm Hào Kiệt và Lý Yến Nam.
Nhìn bối cảnh hình như là ở trên một con phố nào đó, địa điểm cụ thể Tô Ánh Nguyệt nhìn không ra.
Bùi Dục Ngôn đã điều tra Lý Yến Nam từ rất lâu trước đây? Hay là nói anh ta đã chú ý tới “Phong Hải” mà Lâm Hào Kiệt đóng giả từ trước rồi?
Tô Ánh Nguyệt không hiểu nhìn Bùi Dục Ngôn: “Anh Bùi có ý gì?”
Advertisement
Thật ra trong lòng cô đã rõ, Bùi Dục Ngôn muốn tìm cô để hỏi chuyện Lý Yến Nam.
“Tôi tin là cô có biết người trên ảnh.” Bùi Dục Ngôn hơi nheo mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt.
“Đương nhiên biết, đây là cậu tôi, người này cũng rất quen mắt, có điều tôi nghĩ mãi không ra…” Cô cũng không thể giả vờ không biết Lý Yến Nam được, vì với năng lực của Bùi Dục Ngôn chắc chắn có thể điều tra được hạng mục công ích trước đây Tô Ánh Nguyệt làm khi ở trên núi đã gặp Lý Yến Nam.
“Tôi nghĩ bà Trần cũng đại khái biết rõ chức trách của tôi, tôi cần tìm hiểu những chuyện liên quan đến người này, anh ta tên là Lý Yến Nam.” Bùi Dục Ngôn nhìn thẳng cô nhưng ngón tay dài lại chỉ vào Lý Yến Nam trên hình.
“Lý Yến Nam?” Tô Ánh Nguyệt tựa như nghi ngờ lặp lại một lần, cô giả vờ suy nghĩ, một lát sau mới như đột nhiên nhớ ra điều gì rồi nói: “Tôi nhớ ra rồi, đây là thầy giáo trong thôn trước đây tôi làm hạng mục công ích, nhưng sao anh ấy lại ở cùng cậu tôi?”
Mắt Bùi Dục Ngôn lóe lên, giọng điệu nghiêm túc: “Cậu cô không nhắc tới với cô về người này sao? Trước đây mọi người ở trong thôn có xảy ra chuyện gì khác thường không?”
“Không có, Lý Yến Nam có vấn đề gì sao? Anh ấy chỉ là một giáo viên mà thôi, anh điều tra anh ấy làm gì?” Tô Ánh Nguyệt tiếp tục giả ngốc, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao khi Trần Minh Tân gặp Lý Yến Nam cô cũng không ở đó.
Vẻ mặt Bùi Dục Ngôn trở nên có chút kỳ lạ.
Tô Ánh Nguyệt hơi nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh ta: “Anh Bùi?”
“Bà Trần hãy nghĩ kỹ lại xem, cậu cô thật sự không nói gì với cô sao?” Vẻ mặt Bùi Dục Ngôn biến đổi thất thường.
Sự không kiên nhẫn trên mặt Tô Ánh Nguyệt cũng không giấu được nữa: “Nếu anh Bùi còn nghi vấn gì thì có thể trực tiếp tìm cậu tôi, nhưng cậu tôi bệnh cũ tái phát đang điều trị ở nước ngoài, cậu ấy là một người rất ôn hòa hiểu lễ, tôi tin dù bây giờ sức khỏe cậu không tốt thì cũng vẫn rất bằng lòng phối hợp làm việc với anh.”
Cô nói bóng nói gió chính là Bùi Dục Ngôn không có lễ phép.
Cho dù cô thật sự biết gì thì thái độ như đang nghi vấn phạm nhân của Bùi Dục Ngôn cũng rất khiến cô phản cảm.
Có lẽ Tô Ánh Nguyệt thể hiển sự phản cảm quá rõ ràng, lúc này Bùi Dục Ngôn dường như cuối cùng cũng phản ứng lại hành vi của mình không quá thỏa đáng nên cười rồi lên tiếng: “Xin lỗi đã làm phiền nhã hứng ăn tối của bà Trần, hay là bữa tối nay để tôi mời cô đi.”
Anh muốn mời thì tôi phải ăn à?
Tô Ánh Nguyệt cười, lấy khăn giấy lau khóe miệng rồi nói: “Anh Bùi không cần phải khách sáo thế, Chính Thành là bạn thân của chồng tôi đương nhiên cũng là bạn tôi, mà anh lại là anh trai anh ấy thì nói sao cũng tính một nửa là bạn bè, chút chuyện nhỏ này tôi cũng không để bụng, chỉ là tôi vẫn còn chuyện khác phải xử lý, phải về trước đây, anh cứ từ từ dùng bữa.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong thì đứng lên rời đi trong sắc mặt khẽ thay đổi của Bùi Dục Ngôn.
…
Đến khi vào xe cô mới khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Mặc dù biết người của gia đình cán bộ cao cấp còn có một nửa chức quan trong người thì chắc chắn cũng là công vu tâm kế, có chút thủ đoạn nhưng cô chỉ muốn ăn bữa tối thôi mà bị làm phiền như thế cảm thấy vô cùng mất hứng.
Nếu như Bùi Dục Ngôn dùng thái độ nghiêm chỉnh làm việc công sự hỏi cô một vài vấn đề thì đương nhiên cô bằng lòng phối hợp, nhưng ngay từ đầu anh ta đã tính toán, mưu trí, khôn ngoan khiến cô không có lòng dạ suy nghĩ.
Nhưng rất tiếc, đó là vị trí trước đây cô và Trần Minh Tân đã ngồi khi tới Cửu Hoa Hiên.
Cô chỉ đành về khách sạn, gọi bữa tối đưa tới phòng.
Trong lúc đợi cơm tối đưa lên, Tô Ánh Nguyệt gọi cho Trần Minh Tân, muốn nói cho anh chuyện cô gặp Bùi Dục Ngôn ở đây.
Điện thoại được nghe rất nhanh nhưng không phải giọng Trần Minh Tân mà là giọng nói non nớt mềm mại của bánh bao nhỏ Trần Mộc Tây.
“Mẹ!”
Giọng Tô Ánh Nguyệt không tự giác mang theo ý cười: “Mộc Tây?”
Đầu bên kia điện thoại bật loa ngoài, cô nghe thấy giọng nói dễ nghe, dịu dàng như nước chảy của Trần Minh Tân dạy Trần Mộc Tây nói “hỏi mẹ ăn cơm chưa”.
Sau đó cô nghe thấy Trần Mộc Tây nói: “Mẹ… cơm… chưa…”
Câu này với bé mà nói không tính là ngắn cho nên bé nói Tô Ánh Nguyệt chỉ nghe rõ mấy chữ này.
Nghe giọng nói của Trần Mộc Tây, tâm trạng mất hứng trước đó vì bị Bùi Dục Ngôn quấy rầy của Tô Ánh Nguyệt lập tức tốt lên.
“Mẹ đang chuẩn bị ăn này, Mộc Tây ăn chưa?”
Lần này Trần Mộc Tây trả lời rất nhanh: “Ăn mỳ ạ.”
Ồ, là ăn mỳ à.
“Được rồi, đưa điện thoại cho ba nào.” Là giọng Trần Minh Tân, vì có cách Trần Mộc Tây nên giọng anh truyền vào loa rất nhỏ.
Dường như Trần Mộc Tây không muốn, bé lầu bầu vài câu, đang cò kè mặc cả với Trần Minh Tân.
Lời anh nói Tô Ánh Nguyệt loáng thoáng nghe được một chút.
Một lát sau, Trần Minh Tân mới cầm được điện thoại: “Anh để Mộc Tây đi xem hoạt hình rồi.”
Tô Ánh Nguyệt cười nói: “Không ngờ anh còn biết dỗ trẻ con.”
Hai người tán gẫu vài câu rồi Tô Ánh Nguyệt nói chuyện cô gặp Bùi Dục Ngôn ở Cửu Hoa Hiên cho Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân yên lặng chốc lát, trong giọng nói loáng thoáng mang vẻ không vui: “Không muốn để ý tới anh ta thì có thể không cần để ý, anh ta cũng không làm gì được em.”
Tô Ánh Nguyệt cầm điện thoại không khỏi bật cười, cô cũng nói không sai, chính vì có Trần Minh Tân nên cô mới có thể không chút đắn đo mà làm chuyện khác, cô không cảm thấy mình tự lập bao nhiêu, dựa vào đàn ông cũng không đáng xấu hổ.
Dù sao Trần Minh Tân là người có thể dựa vào.