Nụ hôn của cô rơi xuống mặt Trần Minh Tân.
Cả hai đều cứng đờ.
Tô Ánh Nguyệt thu hai tay lại, ngồi xổm xuống, kéo tay anh, giọng êm dịu: “Sao vậy?”
Tuy Trần Minh Tân nghiêng đầu, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn thấy rõ nếp nhăn trên trán anh, đến gần lại càng nhìn thấy rõ.
Vẻ ngoài của anh vốn đẹp đẽ, dù có thêm nếp nhăn cũng chỉ trông hơi kém sắc một chút thôi, trong lòng Tô Ánh Nguyệt đau xót không chịu nổi, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười nhẹ, như thể không nhìn ra sự thay đổi của anh.
Advertisement
Cô cảm nhận được, bàn tay đang được cô nắm lấy cứng đờ, cả người anh đều như vậy.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh, cho dù khuôn mặt anh thay đổi, nhưng đôi mắt kia vẫn tĩnh mịch đến đáng sợ như vậy, khí thế trên người vẫn không có chút thay đổi.
Nếu không phải Tô Ánh Nguyệt đã thân thuộc với anh từ lâu, hẳn cũng sẽ bị đánh lừa bởi dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm này của anh.
Lúc cô vừa về đến nhà, gọi điện cho Trần Minh Tân, Trần Minh Tân vẫn dùng giọng điệu dịu dàng mà nói chuyện với cô, là bởi vì anh không biết cô đã về.
Loại người như Trần Minh Tân, sự kiêu ngạo đã sinh trưởng từ trong xương cốt, là bẩm sinh.
Anh có thể không e sợ già yếu tử vong, nhưng anh lại không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Cảm giác này, Tô Ánh Nguyệt chỉ cần thay đổi góc nhìn mà suy nghĩ, là có thể hiểu được.
Advertisement
Tô Ánh Nguyệt ngước mắt lên, trong giọng nói mang vẻ làm nũng, giọng điệu vui mừng: “Em về rồi, anh không vui ư?”
Trần Minh Tân cuối cùng cũng phản ứng lại, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Ai kêu em về? Chuyện ở Cảnh thành đã xử lý xong chưa?”
Từ góc nhìn của Tô Ánh Nguyệt, Trần Minh Tân cụp mắt xuống, vẻ mặt lạnh lẽo, nhưng cô biết, tất cả đều là giả bộ.
“Xong rồi, em vẫn luôn tăng ca làm việc, mỗi tối đều bận rộn đến khuya, một ngày chỉ ngủ bốn năm tiếng, thật vất vả mới có thể về sớm, anh vào bệnh viện ở cũng không nói em biết...”
Tô Ánh Nguyệt thao thao bất tuyệt nói xong, nhếch môi hừ một tiếng, đan vẻ y hệt như cô gái nhỏ đang làm nũng.
Trần Minh Tân nhìn cô, ngồi bất động như núi, chỉ là giữa hai đầu chân mày hơi giật giật, cũng không có bất kỳ động tác dư thừa nào để người ta có thể phỏng đoán suy nghĩ của anh, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Tô Ánh Nguyệt như vậy, giống như muốn nhìn thấu cô.
Tô Ánh Nguyệt không động đậy, để anh nhìn.
Sau một hồi, Trần Minh Tân đột nhiên nheo hai mắt lại, cằm nhếch lên, ngay vào lúc Tô Ánh Nguyệt nhận thấy phản ứng của Trần Minh Tân không đúng, Trần Minh Tân đã mạnh mẽ đưa tay đẩy cô ra.
Sau đó, anh lớn tiếng nói với cô: “Em cố ý giả vờ như không nhìn thấy sự thay đổi của anh ư? Em cho rằng làm vậy có thể an ủi anh? Anh để em xử lý chuyện ở Cảnh thành, em không thể ngoan ngoãn đợi ở đó ư? Em nghĩ đột ngột quay về thì anh sẽ bất ngờ ư? Anh không hề vui chút nào!”
Tô Ánh Nguyệt không đề phòng bị Trần Minh Tân đẩy như vậy, cả người ngã ra sau, nặng nề ngã lên sàn nhà lạnh lẽo,ngẩn ngơ.
Trần Minh Tân... đẩy cô?
Trần Minh Tân nói xong, lúc này mới tỉnh táo hơn một chút, thấy Tô Ánh Nguyệt vẫn ngơ ngác ngồi dưới đất, đôi tay khó thấy được mà nhúc nhích, nhưng cuối cùng cũng không vươn ra.
Tô Ánh Nguyệt bị ngã cũng không phải rất đau, cũng không bị thương ở đâu, nhưng vẫn ngồi bệt xuống đất không nhúc nhích, cô gỡ tóc ta, trừng mắt nhìn Trần Minh Tân: “Xin lỗi! Anh không xin lỗi em sẽ không đứng lên.”
Trần Minh Tân cũng hơi giật mình, sau đó mặt lạnh nói: “Không đứng dậy thì ngồi đó đi.”
Nói xong liền quay đầu qua một bên, cắn chặt răng.
“Trần Minh Tân, anh mạnh miệng, anh giỏi lắm... Ngay từ đầu đã biết triệu chứng của virus K1LU73 là gì, cho nên bây giờ anh biến thành như vậy thì có gì mà kinh ngạc chứ? Khuôn mặt mà thôi, có gì quan trọng đâu, anh phản ứng mạnh như vậy là muốn nói cho em biết, nếu người nhiễm virus K1LU73 là em, thì anh sẽ ghét bỏ em ư?”
Cô biết sự kiêu ngạo của Trần Minh Tân khiến cho anh không thể chấp nhận bản thân mình trở nên như vậy, xuất hiện trước mặt cô, nhưng chính vì vậy, cô mới càng không thể khiến anh cảm thấy, cô xem trọng việc anh thay đổi.
Anh như vậy, chẳng qua là dùng sự lạnh nhạt để che giấu vẻ bất an của mình mà thôi, mà chuyện Tô Ánh Nguyệt cần làm, chính là không nên biểu hiện quá mức kinh ngạc hay để ý.
Cô không để ý, anh cũng sẽ không để ý tới.
Gần như ngay lập tức, Trần Minh Tân phủ nhận: “Không phải!”
“Không phải vậy anh quát em làm gì! Anh đã như vậy rồi, còn bắt em đi làm việc! Chuyện của anh đâu chỉ là chuyện của một mình anh, còn là chuyện của em nữa!” Tô Ánh Nguyệt càng nói càng thấy tủi thân, khóe mắt lập tức đỏ lên.
Trần Minh Tân luôn thích giấu diếm cô, đây cũng không phải lần đầu tiên, nhưng lần này không giống trước kia, lúc này, cô không thấy tức giận, chỉ cảm thấy đau lòng.
Anh là Trần Minh Tân trời quang trăng sáng, làm bất cứ chuyện gì đều bày mưu nghĩ kế, nhưng bây giờ, anh chỉ có thể nhìn mình bị virus K1LU73 tra tấn, chỉ có thể nhìn bản thân mình ngày một già yếu, loại cảm giác bất lực này, nhất định anh rất khó chấp nhận được.
Anh nhịn không được mà nóng nảy cũng là chuyện bình thường, cho nên coi không thật sự tức giận, thậm chí còn cảm thấy may mắn. Ít nhất, lần này Trần Minh Tân chỉ lựa chọn che giấu tình trạng của anh với cô, chứ không muốn đuổi cô đi.
Trần Minh Tân thua cuộc trước nước mắt của Tô Ánh Nguyệt, anh đứng dậy từ trên ghế, ngồi xổm xuống, muốn đỡ Tô Ánh Nguyệt dậy.
Vẻ mặt anh vẫn lạnh như băng, chỉ có ánh mắt là bắt đầu trở nên mềm mại.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn không nhúc nhích, ánh mắt Trần Minh Tân đã hơi thay đổi, Tô Ánh Nguyệt nghĩ thầm, hay là mình nên đứng dậy luôn? Nhưng lúc nãy cô đã nói như vậy, bây giờ không lẽ lại tự vả...
Trần Minh Tân nhìn chằm chằm cô vài giây, chợt nở nụ cười, trong giọng nói cũng mang theo sự vui vẻ, anh đến gần khẽ hôn cô, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa êm dịu, còn mang theo chút dỗ dành: “Là anh không đúng, không nên nóng nảy tức giận đẩy em ra, bây giờ đứng dậy được chưa?”
Sau khi anh hôn, cũng chỉ hơi rời khỏi môi cô một chút, lúc nói chuyện, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô, cô không khỏi hơi xấu hổ, ra vẻ bình tĩnh nói: “Ai cho anh hôn em!”
Nụ cười trên mặt Trần Minh Tân không đổi, lại kề sát vào cô, đôi môi của hai người chỉ cách nhau khoảng nửa xăng ti mét, anh làm như chần chờ một chút mới nói: “Như vậy... anh để em hôn lại có được không?”
Tô Ánh Nguyệt lập tức sung sướng nói: “Được!”
Nói xong, trong ánh mắt ngơ ngác của Trần Minh Tân, trên mặt cô hiện lên sự vui vẻ khi đạt được mục đích, ôm cổ anh, hôn lên môi anh.
Trần Minh Tân vốn đang ngồi xổm, vì phối hợp với nụ hôn của Tô Ánh Nguyệt, chỉ có thể ngồi bệt xuống đất.
Hai người ngồi dưới đất hôn đến mức khó có thể tách rời, cửa phòng lại đúng lúc này mở ra.
“Thưa ngài, nên kiểm...”
Lúc Mạc Tây Du nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, lời chưa nói xong lập tức nuốt xuống.