Mà từ giọng điệu của Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt đoán đúng rồi.
Mặc dù Lý Yến Nam là người của Grissy, nhưng hạ thuốc Trần Minh Tân lại không phải nhiệm vụ tổ chức giao cho anh ta, nếu không bây giờ Lý Yến Nam chết rồi, Grissy cũng không thể nào không phái thành viên khác của tổ chức đến tiếp nhận việc này.
Các loại dấu vết cho thấy người nhằm vào Trần Minh Tân cũng không phải là Grissy.
Coi như Grissy nhằm vào Trần Minh Tân cũng là bởi vì xung đột lợi ích, nhưng bây giờ Grissy vẫn không có hành động gì.
Tô Ánh Nguyệt cau mày hỏi anh: “Vậy sẽ là ai chứ? Anh có thể nghĩ đến là ai không?”
Trần Minh Tân im lặng một lát rồi cất lời: “Quá muộn rồi, anh cũng hơi mệt mỏi, chúng ta đi ngủ trước đã.”
Quả thật đã không còn sớm, lo lắng cho cơ thể của Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt vội vàng gật đầu nói: “Được.”
Trần Minh Tân tỉ mỉ vén lại góc chăn cho Trần Mộc Tây rồi nằm xuống, mà Tô Ánh Nguyệt thì đợi Trần Minh Tân nằm xuống rồi mới nằm xuống ngủ.
Advertisement
Chỉ một lát sau, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở của Trần Minh Tân.
Nhanh như vậy anh đã ngủ rồi, xem ra rất mệt mỏi.
Tô Ánh Nguyệt lại không ngủ được.
Nhưng cô cũng không dám trở mình không dám động đậy, sợ quấy rầy đến Trần Minh Tân bên cạnh.
Trong đầu cô một lần rồi lại một lần nhớ đến cảnh tượng ngày ấy, khi Lý Yến Nam đẩy cô vào trong cái hố kia, được Trần Minh Tân đỡ được.
Cô cảm thấy thật may mắn, vào giây phút ấy, trong lòng cô là xúc động và cảm động, cứ như vậy làm hòa với Trần Minh Tân rồi, nếu không cô và Trần Minh Tân sẽ còn lãng phí bao nhiêu thời gian nữa đây?
Cho đến bây giờ cô đều cố gắng ít gây thêm phiền phức cho Trần Minh Tân, ít liên lụy đến anh.
Nhưng mà, mỗi một lần anh phải chịu đau khổ đều là vì cô...
...
Tô Ánh Nguyệt đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trần Minh Tân đang đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía cô.
Advertisement
Tô Ánh Nguyệt nhìn xung quanh căn phòng một lượt, phát hiện Trần Mộc Tây không có ở đây.
Cô vừa đi về phía Trần Minh Tân vừa nghi ngờ hỏi: “Mộc Tây đâu? Thằng bé đi đâu rồi?”
Nhưng Trần Minh Tân cũng không để ý đến cô, anh vẫn đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía cô, không nhúc nhích, giống như một tảng đá.
“Trần Minh Tân?”
Cô lại gọi tên anh thêm một lần nữa, vẫn không được đáp lời, cô lập tức bước nhanh lên phía trước, vòng qua người anh đi đến phía trước.
Đợi đến khi thấy rõ khuôn mặt Trần Minh Tân, cô không nhịn được ngây ngẩn cả người.
“Sao anh lại biến trở lại rồi?” Cô kinh ngạc phát hiện Trần Minh Tân đã khôi phục dáng vẻ trước đó, trên mặt không hề có dấu hiệu già yếu chút nào.
Sao đột nhiên lại tốt lên chứ? Rõ ràng bọn họ vẫn chưa lấy được thuốc giải.
Khi đang nghi ngờ, Trần Minh Tân đứng thẳng trước mặt cô đột nhiên cúi đầu, ngay sau đó, cô nhìn thấy tròng mắt của anh rớt xuống, tiếp đó, tròng mắt bên kia cũng rớt xuống, tóc và lông mày cũng bắt đầu tróc ra, da thịt trên mặt cũng dần dần rỉ máu...
Cô trừng lớn hai mắt nhìn thay đổi trên người Trần Minh Tân, cả người giống như bị điểm huyệt, không động đậy được, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không nói lên lời.
Sợ hãi và tuyệt vọng xâm nhập vào cơ thể cô.
“A...”
Cô đột nhiên mở mắt ra, bên tai vang lên tiếng nói mềm nhũn của Trần Mộc Tây: “Mẹ!”
Tô Ánh Nguyệt chậm rãi quay đầu nhìn Trần Mộc Tây, Trần Mộc Tây mỉm cười với cô, rồi quay đầu nhìn Trần Minh Tân ở phía sau nói: “Ba, mẹ thức dậy rồi.”
“Ừm.” Trần Minh Tân xoa đầu nhỏ của Trần Mộc Tây, sau đó đi đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống, đỡ cô dậy: “Uống cốc nước trước đã.”
Tô Ánh Nguyệt sững sờ nhìn Trần Minh Tân.
Giọng nói và ngoại hình của Trần Minh Tân lại già hơn hôm qua một chút, thoạt nhìn giống người đã ngoài năm mươi tuổi, Tô Ánh Nguyệt thăm dò giơ tay chạm vào mặt anh.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến, lúc này Tô Ánh Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, là thật.
Trần Minh Tân thấy cô như vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ là đưa cốc nước đến trước môi cô.
“Để em tự uống.” Tô Ánh Nguyệt đưa tay cầm cốc nước.
Không ngờ Trần Minh Tân lại khẽ động cánh tay, dời cái cốc đi, trên mặt lộ vẻ bất mãn nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt đành phải thu tay lại, há miệng uống nước anh đút cho cô.
Chờ đến khi cô uống nước xong, Trần Minh Tân mới hỏi cô: “Mơ thấy ác mộng?”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu.
Cô lại nghĩ đến cơn ác mộng kia, đáy lòng sợ hãi không nhịn được ngước mắt nhìn Trần Minh Tân.
Tròng mắt của anh cũng không bị rơi xuống, mặc dù đã không còn tóc, khuôn mặt của anh lại già hơn một chút, nhưng tinh thần của anh khá tốt, có nhiệt độ, còn có thể nói chuyện với cô, còn đút cô uống nước, anh còn sống...
Chỉ cần anh còn sống.
Thấy Tô Ánh Nguyệt nhìn mình chằm chằm, anh không nhịn được lên tiếng hỏi cô: “Nằm mơ thấy cái gì?”
Ngay sau đó, Tô Ánh Nguyệt nhào vào lồng ngực của anh, ôm chặt lấy anh.
Cô không nói gì, đáy lòng thề, cô phải nghĩ hết tất cả biện pháp để Trần Minh Tân sống sót.
Trời không tuyệt đường người, nhất định sẽ có cách.
Suy nghĩ trong lòng Tô Ánh Nguyệt ngày càng kiên định.
Loại cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi trong mơ siết chặt lấy trái tim cô, cô cũng không muốn cảm nhận nó thêm lần nào nữa.
...
Ăn sáng xong, Tô Ánh Nguyệt lại khoanh bỏ một ngày trên lịch ngày.
Thời gian của Trần Minh Tân lại mất đi một ngày.
Tay cầm bút của Tô Ánh Nguyệt không nhịn được siết chặt lại.
Cho dù không phải người của Grissy muốn đối phó với Trần Minh Tân, nhưng bọn họ có thuốc giải, cùng lắm thì nhường tập đoàn LK cho bọn họ mà thôi.
Trần Minh Tân tay trắng khởi nghiệp, bỏ ra mười bốn năm trở thành ông trùm tài chính châu Âu.
Mà trong tay cô có Phong Thị và Tô Thị, mặc dù hai công ty này cộng lại cũng không bằng tập đoàn LK, nhưng dựa vào năng lực của Trần Minh Tân, dựa vào nền móng của Phong Thị và Tô Thị, không cần mười bốn năm, Trần Minh Tân có thể sáng tạo ra đế quốc thương mại thuộc về mình.
Tô Ánh Nguyệt đứng nguyên tại chỗ thêm mấy phút, suy nghĩ trong lòng ngày càng vững vàng.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên nhắc nhở có tin mới.
Cô mở ra xem, là nhắc nhở có email mới.
Thời gian cô dùng email không nhiều, khi làm việc, có email chuyên dùng cho công việc, mà cô có rất ít bạn bè, hòm thư cá nhân của cô, mấy năm nay ngoại trừ gửi email cho An Hạ và Lục Thời Sơ thì cũng không gửi cho ai khác.
Cô nghi ngờ ấn mở email, định bụng xem email này.
Chờ đến khi cô nhìn thấy nội dung email, cả người ngây ngẩn ngay tại chỗ.
“Muốn thuốc giải virus K1LU73, mang con của cô đến đổi.”
Mặc dù email này chỉ có một câu đơn giản, nhưng tin tức trong này lại vô cùng nhiều.
“Xem gì thế?”
Giọng nói của Trần Minh Tân từ sau lưng cô truyền đến, Tô Ánh Nguyệt theo bản năng muốn cất điện thoại di động, nhưng Trần Minh Tân đã đi trước một bước, rút lấy điện thoại trong tay cô.
Đợi anh nhìn thấy rõ nội dung thư đến, sắc mặt lập tức sầm lại.
Anh quay người cầm điện thoại di động của mình gọi điện cho Nam Sơn.
Mang mấy người đến, tôi muốn điều tra một địa chỉ IP.