Tô Ánh Nguyệt nói xong, lại chờ Trần Minh Tân mở miệng nói.
Kết quả qua một lúc lâu mà Trần Minh Tân vẫn không định mở miệng nói chuyện tiếp.
Tô Ánh Nguyệt đành phải hỏi anh: "Có phải anh đã biết là người nào rồi, đúng không? Anh nói cho em biết đi."
Hai mắt Trần Minh Tân nhìn chăm chú vào phía trước, dáng vẻ lái xe cực kỳ nghiêm túc. Vào lúc Tô Ánh Nguyệt chờ sắp hết chịu nổi, anh mới chậm rãi nói: "Không biết."
"Anh thật sự không biết à?" Tô Ánh Nguyệt cảm thấy điều này là không có khả năng. Cô cảm giác Trần Minh Tân chắc chắn biết điều gì đó.
Trần Minh Tân quay đầu nhìn cô: "Đến nhà rồi."
Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới phát hiện, trong lúc hai người nói chuyện đã vô thức đến cửa nhà rồi.
Sau khi xuống xe, Tô Ánh Nguyệt tính tiếp tục truy hỏi, kết quả cô vừa vào biệt thự đã bị Trần Mộc Tây quấn lấy.
Advertisement
...
Cho dù Mạc Tây Du từng nói qua, bảo Trần Minh Tân tốt nhất tạm thời đặt công việc sang một bên, nhưng Trần Minh Tân đã rất lâu không xử lý công việc, nên công việc chồng chất lại, thật sự rất nhiều.
Không chỉ anh như vậy, ngay cả Tô Ánh Nguyệt cũng vậy.
Vì vậy, Tô Ánh Nguyệt lại thương lượng với Trần Minh Tân: "Buổi sáng anh xử lý công việc, buổi trưa đi ngủ với Mộc Tây, sau khi ngủ dậy thì chơi với con."
Lông mày Trần Minh Tân giật giật nhưng không nói có được hay không, chỉ hỏi cô: "Còn em thì sao?"
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên muốn trêu anh, trong lòng cố nhịn cười, nghiêm trang nói: "Em còn phải đi tới công ty làm việc để nuôi anh, anh ở nhà trông con, thế nào? Người vợ như em có phải là tốt tới mức trên trời dưới đất đều không có, đúng không?"
Cô nói xong đã không nhịn được, tự mình cười trước.
Mà trên gương mặt điển trai của Trần Minh Tân vẫn là vẻ vô cảm. Tô Ánh Nguyệt lại buồn bực. Vậy mà anh cũng không thấy buồn cười à?
Một lát sau, Trần Minh Tân nhéo mặt cô, nói: "Có thể."
Nghe giọng điệu của anh không giống như nói đùa, nét mặt thậm chí còn có chút nghiêm túc, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn chăm chú vào Tô Ánh Nguyệt như muốn hút cô vào đó vậy.
Advertisement
Mắt Tô Ánh Nguyệt chớp chớp, khẽ sờ vào chỗ mặt vừa bị Trần Minh Tân nhéo, nói như thuận gậy bò lên: "Vậy được rồi, ngày mai em sẽ đi làm."
Trần Minh Tân chỉ thản nhiên đáp một tiếng: "Ừ."
Tô Ánh Nguyệt thấy anh không có ý kiến gì về điều này, nghĩ đến quyết định của anh trước đó.
Cô cân nhắc một lát mới nghiêm túc nói: "Trần Minh Tân, trước đó em đã nghĩ kỹ rồi. Anh thu mua Phong thị đi, em không muốn cứ phải đi Cảnh thành làm việc nữa."
Nếu Trần Minh Tân không thua mua Phong thị, về sau cô chắc chắn phải thường xuyên đi Cảnh thành công tác.
Nhưng… cô cũng không thích tình trạng cuộc sống luôn phải đi công tác như vậy. Bây giờ cô đang hướng tới sự yên ổn, muốn có cuộc sống bình lặng.
Sau khi Trần Minh Tân thu mua Phong thị sẽ do anh phái người của công ty đi quản lý Cảnh thành là được rồi, cô ở lại thành phố Vân Châu, đi làm ở Hải Nguyệt.
Trần Minh Tân gần như lập tức nói: "Không thể."
"Vì sao?" Tô Ánh Nguyệt không hiểu. Dựa theo tính tình của Trần Minh Tân, không phải anh nên càng cao hứng hơn à?
Trước đó anh bảo cô đi Cảnh thành xử lý chuyện Phong thị, nguyên nhân chủ yếu cũng là do tình trạng sức khỏe của anh chợt xấu đi.
Trần Minh Tân kiên nhẫn nói: "Nếu em lười quản lý, anh có thể cho người quản lý giúp em, hoặc anh quản lý giúp em cũng được. Về phần thu mua thì không thể."
Nhà họ Phong là người giàu nhất phương Bắc, Phong thị cũng là cơ nghiệp do mấy đời nhà họ Phong truyền xuống, nhưng người nhà họ Phong ít ỏi, đến đời Phong Hải, mẹ của Tô Ánh Nguyệt là Phong Thù Tĩnh khó sinh mà chết. Phong Hải mắc bệnh mà chết. Đến lúc này, nhà họ Phong ngoại trừ Tô Ánh Nguyệt cũng không còn ai khác.
Đối với Trần Minh Tân, thu mua Phong thị là chuyện tốt, nhưng lại không thể hoàn toàn loại bỏ được uy hiếp của Grissy, nếu thu mua Phong thị, khiến nó trở thành thương hiệu dưới sự quản lý của tập đoàn LK, như vậy đến lúc đó nếu có sai lầm gì, sẽ bị người ta một lưới bắt hết.
Cho dù loại khả năng này không lớn lắm, nhưng Phong thị là của Tô Ánh Nguyệt, anh không cần thiết mạo hiểm lấy về.
Nói cách khác, mục tiêu của Grissy là tập đoàn LK. Tổng bộ LK nằm ở nước J tại Châu Âu. Nếu Grissy muốn ra tay, có thể tìm tới đó.
Mà Phong thị ở nước Z cũng là doanh nghiệp lớn số một của nước Z, có ảnh hưởng đặc biệt quan trọng đối với kinh tế nước Z, một khi Grissy muốn động vào nó, như vậy các ban ngành có liên quan chắc chắn sẽ không ngồi yên bỏ mặc.
Cho dù Grissy rất kiêu căng, nhưng căn cơ của nó ở Châu Âu, bọn chúng vẫn con e ngại nước Z.
"Nhưng… vì sao không thu mua chứ?" Tô Ánh Nguyệt hơi cố chấp với vấn đề này.
Trần Minh Tân nghiêng người môi cô, giọng trầm xuống: "Có gì hay để thu mua đâu? Anh phái một người qua quản lý giúp em là được chứ gì."
Tô Ánh Nguyệt nghe ra sự ghét bỏ trong giọng nói của anh thì khẽ hừ một tiếng. Anh không thu mua cũng chẳng sao, cô mới không cần anh tìm người quản lý giúp cô đâu. Tự cô quản lý là được rồi.
...
Thời gian sau đó, Tô Ánh Nguyệt sống rất bình yên.
Giống như cô đã nói trước đó, cô đi làm, Trần Minh Tân lại ở nhà.
Mỗi tối khi hết giờ làm về nhà, cô nhìn thấy Trần Minh Tân dẫn theo Trần Mộc Tây đang tưới cây trong sân, chẳng khác gì ba con bình thường.
Mà mỗi ngày Trần Minh Tân ở nhà đều không mặc lễ phục, chỉ mặc quần áo ở nhà, tóc cũng cắt ngắn, trông anh có vẻ như trẻ lại tới vài tuổi.
Mà Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy cuộc sống như thế có hơi quá bình yên.
Lý Yến Nam chết, Lâm Hào Kiệt không có tin tức, người sai khiến Lý Yến Nam bỏ thuốc cho Trần Minh Tân kia rốt cuộc là ai...
Mấy vấn đề này vẫn chưa có đáp án, cho dù nhìn như không ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ, nhưng lo lắng vẫn âm thầm tồn tại.
Chỉ là nhìn Trần Minh Tân thản nhiên thoải mái như vậy, Tô Ánh Nguyệt cũng lười nghĩ nhiều.
Hôm nay, Tô Ánh Nguyệt hết giờ làm trở về, nhìn thấy hai vệ sĩ mang bao tải đồ từ trong biệt thự đi ra.
Tô Ánh Nguyệt hơi nghi ngờ: "Đây là cái gì vậy?"
Một vệ sĩ trong đó vội vàng nói: "Người giúp việc trong nhà mua quá nhiều thức ăn, do không ăn kịp nên bị hỏng. Những thứ này là rau củ bị hỏng thôi."
Thức ăn bị hỏng nhiều như vậy sao?
Cho dù trong lòng Tô Ánh Nguyệt hơi nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó, hai vệ sĩ này lại tiếp tục mang bao tải kia ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt lơ đãng quay đầu, nhìn sát mép bao tải có một vết màu đỏ, nhìn như máu vậy?
Nếu là thức ăn bị hỏng thì chắc hẳn chay mặt đều có, cũng không có gì kỳ lạ.
Tô Ánh Nguyệt không suy nghĩ nhiều, đi thẳng vào biệt thự.
"Ông chủ đâu?" Tô Ánh Nguyệt đi vào, lại hỏi người giúp việc xem Trần Minh Tân đang ở đâu.
Người giúp việc vội vàng trả lời: "Ông chủ và cậu chủ nhỏ đang ở trong phòng làm việc."
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì khẽ gật đầu, đi thẳng vào phòng làm việc.
Cô đẩy cửa bước vào trong, đã nhìn thấy Trần Minh Tân ngồi ở trước bàn làm việc viết gì đó, Trần Mộc Tây lại ngồi ở trên bàn làm việc, trong tay cầm một thứ gì đó kéo chơi, trong miệng còn lẩm bẩm.
Bức tranh hài hòa lại ấm áp này làm cho Tô Ánh Nguyệt không khỏi tươi cười.
"Mộc Tây! Mẹ đã về rồi." Tô Ánh Nguyệt đóng cửa lại và nhẹ nhàng đi tới.
Trần Mộc Tây vừa nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, cánh tay nhỏ chống xuống để đứng lên, giơ tay ra muốn Tô Ánh Nguyệt bế bé.
Tô Ánh Nguyệt ôm bé lên, hôn một cái lên mặt bé: "Hôm nay cục cưng có ngoan không nhỉ?"
Trần Mộc Tây chớp chớp mắt, lớn tiếng nói: "Ngoan…"
Nhìn dáng vẻ kia rõ ràng là vô cùng vui mừng.
Trần Minh Tân chỉ ngẩng đầu liếc nhìn hai mẹ con rồi lại cúi xuống.
"Anh đang làm gì vậy?" Tô Ánh Nguyệt bế Trần Mộc Tây đi vòng qua bên cạnh Trần Minh Tân nhìn, lúc này mới phát hiện ra anh đang viết thiệp mời, cô nghi ngờ hỏi: "Anh viết thiệp mời làm gì?"
Trần Minh Tân giải thích rõ: "Mấy ngày nữa là tới sinh nhật hai tuổi của Mộc Tây rồi."
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc kêu lên: "Anh tính làm bữa tiệc lớn à?"
"Ừ." Trần Minh Tân thản nhiên trả lời.
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn thiệp mời mà anh đã viết xong, phát hiện anh mời không chỉ là đối tác kinh doanh buôn bán, còn có một vài người có thân phận giống như Bùi Dục Ngôn vậy...