Tô Ánh Nguyệt kìm nén sự lo lắng trong lòng và quay sang nhìn Trần Minh Tân một cái, nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh như không nghe ra được ý tứ trong lời Trần Úc Xuyên của anh, cô cũng thu tầm mắt lại.
Trần Minh Tân làm sao mà không nghe hiểu ý của Trần Úc Xuyên được.
Chỉ là trong lòng anh cũng có suy nghĩ của riêng mình.
“Ông muốn ở khu vực nào của thành phố Vân Châu cháu đều có thể chuẩn bị nhà và người làm cho ông. Khi nào ông nghĩ xong rồi thì kêu người nói cho cháu một tiếng, cháu kêu người đi chuẩn bị.”
Trần Minh Tân nói xong, cũng không nhìn sự biến hoá trên khuôn mặt của Trần Úc Xuyên mà cúi đầu nói với Trần Mộc Tây: “Mộc Tây, nói tạm biệt ông cố đi.”
Trần Mộc Tây ngoan ngoãn lên tiếng: “Tạm biệt ông cố.”
“Vậy chúng cháu đi trước đây ông ngoại.” Tô Ánh Nguyệt vội vàng nói.
Advertisement
Tuy đáy lòng Trần Úc Xuyên không vui, nhưng cũng không có biểu hiện ra trước mặt của Trần Minh Tân, ông ta chỉ bực bội xua xua tay: “Được rồi, ta biết rồi, mau đi hết đi.”
Sau đó Trần Minh Tân đưa Tô Ánh Nguyệt và Trần Mộc Tây ra ngoài.
...
Bởi vì Trần Minh Tân đã uống chút rượu nên lúc về là do tài xế lái xe.
Trần Mộc Tây hôm nay không có ngủ trưa nên lên xe không bao lâu đã ngủ rồi.
Lúc xe hơi dừng lại ở trước cửa biệt thự, Trần Minh Tân bế Trần Mộc Tây đi đằng trước, Tô Ánh Nguyệt thì đi theo phía sau, hai người một trước một sau đi vào, một câu cũng không nói.
Đi vào biệt thự, Trần Minh Tân bế Trần Mộc Tây lên lầu ngủ, Tô Ánh Nguyệt ở đại sảnh đợi anh.
Cô có rất nhiều chuyện muốn nói với Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống ghế sofa rồi kêu người làm đi nghỉ ngơi hết đi, một mình ở trong đại sảnh chờ Trần Minh Tân.
Advertisement
Lúc Trần Minh Tân ra ngoài nhìn thấy không có một người làm nào thì liền hiểu, Tô Ánh Nguyệt đây là muốn nói chuyện với anh.
Anh đi tới, lên tiếng trước: “Ông ngoại không có làm khó em chứ?”
“Nếu như em nói ‘có’, anh sẽ nói gì?” Tô Ánh Nguyệt hai tay khoanh lại trước ngực, sắc mặt thanh lãnh ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Minh Tân nghe vậy, cả người khẽ sững sờ.
“Ông ấy lớn tuổi rồi, tính tình mấy năm nay cũng càng lúc càng trở nên cổ quái, em cũng đừng để bụng lời của ông ấy.”
“Ừm.”
Hai người hỏi một câu đáp một câu, bầu không khí rất bế tắc.
“Hơn nữa…” Trần Minh Tân ngừng một lát rồi mới nói: “Trong lòng ông ấy, ít nhiều gì cũng có chút áy náy với em, cho nên bây giờ ông ấy sẽ không làm gì em nữa, cho dù ông ấy thật sự có suy nghĩ này, anh cũng sẽ không để những loại chuyện này xảy ra đâu.”
Nói đến khúc sau, ngữ khí của anh càng trở nên kiên định hơn.
Nghe thấy lời của Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt không biết là nên cười, hay là nên có một biểu cảm khác nữa.
Trần Úc Xuyên áy náy với cô?
Cô không tin.
Nếu như Trần Úc Xuyên thật sự áy náy với cô, sẽ nói với cô những lời như thế sao?
Cô không biết tại sao Trần Minh Tân lại cho rằng như vậy, nhưng cô biết Trần Úc Xuyên bây giờ còn muốn làm gì cô nữa chứ? Nếu như ông ta muốn đối phó với Tô Ánh Nguyệt, thì trực tiếp ra tay với Trần Mộc Tây là được rồi.
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một hồi, sau đó nhịn không được mà lên tiếng hỏi anh: “Nếu như, ông ta muốn đưa Mộc Tây đi? Anh có đồng ý không?”
Trần Minh Tân khẽ sững sờ một lát, sau đó thì trực tiếp phủ nhận: “Sẽ không đâu, ông ấy sẽ không đề ra loại yêu cầu này.”
“Anh khẳng định như vậy sao?” Tô Ánh Nguyệt nhìn Trần Minh Tân với khuôn mặt vô cảm, sau đó tiếp tục nói: “Ông ta luôn muốn kiểm soát anh, nhưng ông ta luôn không thể làm được, cho nên ông ta mới di chuyển mục tiêu sang con trai của anh, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Nói xong, bản thân Tô Ánh Nguyệt cũng bị suy nghĩ này làm giật bắn mình.
Cô không biết chấp niệm của một người có thể lớn mạnh đến bước đường nào, nhưng cô càng nói, càng cảm thấy Trần Úc Xuyên rất có thể sẽ làm ra loại chuyện này.
“Không đâu, em đừng suy đoán như vậy.” Câu trả lời của Trần Minh Tân vẫn giống như trước đây, vô cùng khẳng định.
Tô Ánh Nguyệt nhận được câu trả lời khẳng định của anh, đáy lòng cũng khẽ an tâm hơn chút.
“Hôm nay anh và anh Thời Sơ có chuyện gì vậy?” Chuyện này cô đã nghĩ cả ngày rồi, nhưng cũng nghĩ không ra tại sao hai người phải đánh nhau.
Chắc không phải, thật sự là vì cô chứ?
Trần Minh Tân nghe vậy thì đột nhiên ngước mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt, nhìn thấy trong thần sắc của cô toàn là sự bình tĩnh, anh chỉ do dự một lát rồi nói: “Một chút hiểu lầm mà thôi.”
Bây giờ tuy anh đã có thể khẳng định, Lục Thời Sơ chính là tổ trưởng nghiên cứu của nhóm dược phẩm ‘K7’, nhưng anh không có bằng chứng.
Mà Tô Ánh Nguyệt và Lục Thời Sơ đã quen biết nhau từ nhỏ, cô rất xem trọng Lục Thời Sơ.
Trước khi có chứng cứ đầy đủ, cho dù anh có nói chuyện này ra, Tô Ánh Nguyệt chắc chắn cũng sẽ không tin đâu.
Anh thậm chí còn cảm thấy, cho dù anh có tìm ra chứng cứ đáng tin thì Tô Ánh Nguyệt có thể cũng sẽ không tin.
“Một chút hiểu lầm nhỏ? Mà anh cũng có thể không nhịn được mà tay đánh anh ấy tại chỗ như vậy sao?” Rõ ràng là thành phần qua loa hời hợt trong lời của Trần Minh Tân có quá nhiều, ngay cả dấu câu cô cũng không tin.
Cũng không biết là chữ nào trong lời của cô đã kích thích đến Trần Minh Tân, anh đột nhiên cười lạnh nói: “Tính tình của anh không tốt em cũng biết mà, có cái gì mà lạ?”
Tô Ánh Nguyệt vốn muốn làm rõ xem giữa Trần Minh Tân và Lục Thời Sơ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng với thái độ này của Trần Minh Tân, khiến cô không biết là nên làm sao tiếp tục nói chuyện với anh nữa.
Cô cúi đầu xuống, điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, sau đó mới thở dài một hơi, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Anh còn chuyện gì muốn nói không? Nếu không có thì em đi ngủ đây.”
Cả ngày hôm nay cô không làm gì cả, nhưng lúc này lại cảm thấy mệt mỏi cực kỳ.
Nhưng mà cô không phủ nhận, cô hỏi như vậy cũng là mong anh có thể nói một chút chuyện liên quan đến buổi tiệc.
Kết quả, Tô Ánh Nguyệt vẫn thất vọng rồi.
Bởi vì Trần Minh Tân không nói cho cô nghe về chuyện có liên quan đến buổi tiệc, anh chỉ nhìn Tô Ánh Nguyệt với đôi mắt ngập tràn ân cần: “Em đi nghỉ ngơi trước đi.”
Âm cuối của anh còn chưa rơi xuống thì Tô Ánh Nguyệt đã đứng dậy đi lên lầu rồi.
Thời gian này, tất cả những hành vi của anh đều khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy vừa lạ lẫm vừa khó mà chấp nhận được.
Anh không nói cho cô biết điều gì cả, cái cảm giác này khiến cô nghĩ đến khoảng thời gian khi họ vừa mới kết hôn.
Lúc đó, những cái mà cô hiểu về anh cũng chỉ có những cái mà anh biểu hiện ra ngoài mà thôi, anh không muốn cho cô biết thì cho dù cô có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được.
Giữa hai người giống như là đang được dựng lên một bức màn trong vô hình rồi vậy
...
Tô Ánh Nguyệt trở về phòng ngủ, trong lòng buồn bã, cô ngồi ở bên cạnh giường nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Trần Mộc Tây.
Cô đưa tay ra nghịch nghịch hàng lông mi dài của Trần Mộc Tây, sau đó bế Trần Mộc Tây đang ngủ say lên đi về phía phòng trẻ con ở đối diện.
Đối với những gì mà Trần Minh Tân làm, trong lòng cô có chút khó chịu, cô cũng không muốn ngủ cùng giường với Trần Minh Tân, tối nay dứt khoác ngủ cùng với con trai được rồi.
Khi Trần Minh Tân cầm lấy một chai thuốc đi về phòng ngủ thì phát hiện trong phòng ngủ trống rỗng, ngay cả chiếc giường nhỏ của Trần Mộc Tây cũng trống rỗng.
Trái tim Trần Minh Tân lập tức chùng xuống, sắc mặt thay đổi.
Sau đó lại giống như là nghĩ ra gì đó, anh rất nhanh lại bình tĩnh lại.