Trước đây mặc dù Trần Minh Tân không đồng tình lắm với cô nhưng ít ra sẽ không tranh cãi và mâu thuẫn với Tô Ánh Nguyệt trong vấn đề này.
Trần Minh Tân là người chín chắn, tính tình của anh đúng là không tốt lắm nhưng cũng không hà khắc đối với người bên cạnh.
Mà bây giờ Trần Minh Tân lại khiến cho cô có cảm giác anh vô cùng hà khắc.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ tới những thứ này không khỏi lên tiếng hỏi anh: "Gần đây anh bị làm sao vậy?"
Thân thể Trần Minh Tân hơi cứng lại, không nói lời nào chỉ trực tiếp rời khỏi phòng ăn.
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày nhìn anh rời đi cũng không hề gọi lại.
Trần Mộc Tây cảm nhận được hình như giữa hai người lớn kia đã xảy ra chuyện gì đó không vui liền nhỏ giọng gọi Tô Ánh Nguyệt.
"Mẹ."
Advertisement
Trong giọng nói non nớt còn mang theo một chút thận trọng thăm dò, hiển nhiên là sợ Tô Ánh Nguyệt đang tức giận.
"Ba có việc gấp phải đi làm việc trước, chúng ta ăn bữa sáng trước đi." Tô Ánh Nguyệt quay đầu, dịu dàng giải thích với bé.
Tô Ánh Nguyệt lấy cháo ra đặt xuống trước mặt Trần Mộc Tây sau đó gọi người giúp việc mang sữa nóng tới.
Mặc dù cháo không thể ăn nhưng những món khác thì vẫn có thể ăn được.
Tô Ánh Nguyệt ngồi ăn sáng với Trần Mộc Tây, vừa ăn vừa trò chuyện với bé: "Buổi sáng là ai đánh răng cho Mộc Tây?"
Trần Mộc Tây vừa uống xong một ngụm sữa nên bên miệng vẫn còn dính một chút giống như một bộ ria mép, oang oang nói: " Là ba."
Sáng nay Trần Minh Tân vẫn đánh răng cho Trần Mộc Tây, nói cách khác lúc đó vẫn chưa xảy ra chuyện gì khiến cho anh phải tức giận?
Mà tối hôm qua đến lúc bọn họ đi ngủ, tất cả vẫn rất tốt đẹp.
Vậy chuyện gì lại khiến Trần Minh Tân tức giận được nhỉ?
Tô Ánh Nguyệt nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Advertisement
Cô cho Trần Mộc Tây ăn sáng xong liền tới phòng làm việc tìm Trần Minh Tân, kết quả lúc đẩy cửa phòng làm việc ra ngó vào mới phát hiện ra bên trong hoàn toàn không có ai.
Tô Ánh Nguyệt hơi suy tư một chút rồi lấy điện thoại ra gọi cho Trần Minh Tân.
Điện thoại rất nhanh đã có người nghe máy.
Tô Ánh Nguyệt trực tiếp hỏi: "Anh tới công ty rồi à?"
"Ừm, bây giờ anh đang có việc, có gì để nói sau đi." Trần Minh Tân nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt nhìn điện thoại cúp máy, sửng sốt một hồi.
Đã bao lâu rồi Trần Minh Tân không cúp điện thoại của cô như thế này?
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt dấy lên một nỗi băn khoăn, rốt cuộc là Trần Minh Tân bị làm sao vậy, sao tính tình lại trở nên cổ quái như vậy, hơn nữa lại rất hay nổi nóng một cách bất thường.
Tô Ánh Nguyệt không hiểu rõ vì sao nhưng công ty cô cũng có việc nên bây giờ không có thời gian đi tìm Trần Minh Tân để hỏi cho rõ ràng, cô chỉ có thể tới công ty trước chờ buổi tối trở về rồi nói.
Tô Ánh Nguyệt lo rằng buổi tối Trần Minh Tân sẽ về nhà sớm hơn cô, nếu chẳng may anh lại nổi nóng sẽ ảnh hưởng không tốt đến Trần Mộc Tây.
Cho nên cô liền trực tiếp đưa Trần Mộc Tây đến công ty cùng mình.
...
Tô Ánh Nguyệt mang theo Trần Mộc Tây chân trước vừa bước vào truyền thông Hải Nguyệt, trong công ty liền bùng nổ.
"Nghe nói gì chưa? Bà chủ đưa cậu chủ nhỏ cùng đến công ty đấy."
"Có thể coi là gặp được người thật, siêu dễ thương luôn."
"Các người vẫn chưa được gặp mặt à, bữa tiệc sinh nhật xa hoa của cậu chủ nhỏ hôm qua các người không ai đi à?"
Lời này vừa nói ra những người khác không khỏi âm thầm lườm một cái, tiệc sinh nhật của cậu chủ nhỏ tập đoàn LK có phải ai cũng có thể đi được đâu?
Các cô đều chỉ là nhân viên bình thường mà thôi, không có ai có gia thế khủng như vậy, cũng không có ai quen biết với người có thân phận lớn thì làm sao có thể tới tiệc sinh nhật của cậu chủ nhỏ tập đoàn LK được, người nói lời này thật sự không phải đang muốn khoe khoang đấy chứ?
Cùng trong công ty như những người khác nhưng so ra vì Lê Bách Lạc có chức vị hơn nên cũng có càng nhiều phúc lợi hơn.
Ví dụ như lúc này.
Cô ta báo cáo công việc trong tay với Tô Ánh Nguyệt xong lại không tự chủ được đem ánh mắt liếc sang Trần Mộc Tây đang ngoan ngoãn ngồi chơi ghép hình ở bên cạnh Tô Ánh Nguyệt.
Không phải nghe nói trẻ con đều rất là ầm ĩ rất là nghịch ngợm ư?
Thế mà cậu chủ nhỏ của LK lại ngoan ngoãn như vậy đúng là không giống bình thường mà, hơn nữa bề ngoài của bé gần như là được đúc ra từ một khuôn với Trần Minh Tân lại càng khiến cho trái tim cô ta ngứa ngáy.
Dáng dấp Trần Minh Tân vô cùng anh tuấn nên phiên bản thu nhỏ của anh đương nhiên cũng cực kỳ đáng yêu.
Lê Bách Lạc nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng không nhịn được nữa lên tiếng nói: "Bà chủ, có cần lấy cho cậu chủ nhỏ chút đồ ăn gì không?"
Không có cách nào, nhìn thấy đứa trẻ nào đáng yêu thì phản ứng đầu tiên của mỗi người gần như đều là muốn cho đứa bé đó cái gì để ăn.
Lúc Lê Bách Lạc nhìn chằm chằm vào Trần Mộc Tây, Tô Ánh Nguyệt đã để ý tới rồi.
Quả nhiên đa phần phụ nữ cho dù là đã kết hôn hay chưa lập gia đình thì đều không có sức miễn dịch đối với trẻ nhỏ.
Tô Ánh Nguyệt bật cười nói: "Cô có thể tự hỏi bé mà."
Hai mắt Lê Bách Lạc lập tức sáng lên.
Tô Ánh Nguyệt lại nói thêm một câu: "Bé tên là Mộc Tây."
Lê Bách Lạc dùng một giọng nói ngọt ngào hỏi: "Mộc Tây, con có muốn ăn cái gì không? Bánh quy hoa quả gì đó."
Trần Mộc Tây nghe thấy có người gọi tên của mình liền ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy một dì lạ lẫm mà hiền lành trước mặt bé không khỏi quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt giống như là muốn xin sự giúp đỡ từ cô.
Tô Ánh Nguyệt đành phải nói lại một lần: "Dì Lê hỏi con có muốn ăn gì hay không, con nói với dì ấy xem có muốn ăn gì hay không?"
Trần Mộc Tây nghe xong nhìn về phía Lê Bách Lạc gật đầu một cái: "Muốn."
"Vậy dì sẽ đi lấy ngay bây giờ." Lê Bách Lạc nghe vậy cười đến mức hai mắt híp lại.
Sau khi cô ta thấy Tô Ánh Nguyệt gật nhẹ đầu mới xoay người đi ra.
Rất nhanh, Lê Bách Lạc lại đi tới văn phòng một lần nữa, trong tay cô ta bưng một cái đĩa tràn đầy đồ ăn đặt lên bàn.
Trà nước, bánh quy, sữa, sô cô la... Đủ loại, trong đó còn có không ít đồ ăn vặt nhập khẩu đắt đỏ.
Tô Ánh Nguyệt nhìn lướt qua đã hiểu rõ là xảy ra chuyện gì.
"Để lại hai quả gì đó và một hộp sữa là được, làm phiền cô rồi." Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt mở miệng chặn lại lời Lê Bách Lạc đang chuẩn bị nói ra.
Lê Bách Lạc thấy Tô Ánh Nguyệt đã nhìn thấu ý đồ của mình thì hơi lúng túng cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Các cô ấy chỉ là thấy Mộc Tây đáng yêu nên mới muốn cho bé chút đồ ăn..."
Ở chỗ làm việc vẫn còn nhiều người khéo léo như vậy.
Cho nên vừa nghe thấy cậu chủ nhỏ tới công ty có người đã muốn nhân cái cớ này chạy tới nịnh bợ cũng không thiếu, đương nhiên cũng ngoại trừ một số người là thật lòng thích trẻ con.
Mặc dù Lê Bách Lạc cũng biết có một số người có mục đích nhưng cô ta cũng chỉ là nhân viên của công ty, có đôi khi thuận tiện cho người khác mà đối với cô ta cũng không có ảnh hưởng xấu gì.
Tô Ánh Nguyệt gật nhẹ đầu: "Ừm, cô cứ nói với các cô ấy là tâm ý này tôi nhận rồi, hơn nữa Mộc Tây cũng không ăn được nhiều như vậy, cô đi ra đi."
Lê Bách Lạc nghe xong lời này của cô như được đại xá quay người đi ra.
Sau lưng lại truyền tới giọng nói của Tô Ánh Nguyệt: "Mộc Tây, cảm ơn dì Lê đi con."
Ngay sau đó, là giọng nói trong trẻo nhưng rất rõ ràng của Trần Mộc Tây: "Cảm ơn dì Lê."
"Không cần cám ơn." Lê Bách Lạc cười tủm tỉm nhìn Trần Mộc Tây một chút, cảm giác mình được giọng nói của cậu chủ nhỏ chữa khỏi.
Cửa phòng làm việc vừa đóng lại thì điện thoại của Tô Ánh Nguyệt liền vang lên.
Cô cầm lên xem xét thấy là một số điện thoại lạ gọi tới.