Dãy số này biểu hiện địa chỉ là thành phố Vân Châu.
Tô Ánh Nguyệt không muốn nhận điện thoại từ những số lạ nhưng cô lại sợ là thật sự có chuyện quan trọng tìm cô nên không thể không nghe.
Cô ấn nút trả lời, đưa điện thoại đặt lên bên tai, bình tĩnh lễ phép lên tiếng nói: "Xin chào, tôi là Tô Ánh Nguyệt."
"Chào cô Tô." Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại nghe khá quen thuộc nhưng cũng có chút lạ lẫm.
Tô Ánh Nguyệt cau mày lại trầm mặc suy tư một chút nhưng vẫn không nghĩ ra người đang nói chuyện điện thoại với cô là ai.
Cô không nghĩ ra nên đành phải lên tiếng hỏi: "Ông là?"
"Tôi là Trần Chính, hiện tại ngài bá tước vừa vặn đi ngang qua truyền thông Hải Nguyệt nên ông ấy nói muốn đi vào đây xem một chút." Trần Chính nói tới đây liền ngừng lại, hoàn hảo nói ra ý tứ của mình.
Advertisement
"Tôi lập tức xuống ngay." Lời này của Trần Chính không phải bảo cô tự giác xuống dưới nghênh đón Trần Úc Xuyên sao?
Trần Chính cũng không nói thêm gì nữa, hai người cùng khách sáo vài câu rồi cúp máy.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt cúp điện thoại, cả người lại hơi thất thần.
Cô tuyệt đối không tin là Trần Úc Xuyên chỉ đúng dịp đi ngang qua, chắc chắn là ông ta cố ý tới đây chỉ là không biết có chủ ý gì thôi.
Dù sao... Cũng không phải là chuyện tốt.
Nếu xuống dưới gặp gỡ Trần Úc Xuyên, Tô Ánh Nguyệt không khỏi quay đầu nhìn về phía Trần Mộc Tây, cô phải dẫn theo Trần Mộc Tây cùng nhau xuống dưới mới được.
Thế là, cô liền cân nhắc mở miệng: "Mộc Tây, ông cố tới đây."
"Ở đâu?" Trần Mộc Tây ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi ngờ.
"Ông cụ đang ở dưới lầu, bây giờ chúng ta đi xuống đón ông cụ lên." Tô Ánh Nguyệt vuốt vuốt đầu của bé, đầy mắt trìu mến.
Advertisement
Trần Mộc Tây vô ý bĩu môi giống như có chút kháng cự đối với chuyện này nhưng bé cũng rất nghe lời, cũng không hề phản bác lại.
Tô Ánh Nguyệt khẽ thở dài một tiếng sau đó dẫn Trần Mộc Tây ra khỏi văn phòng.
...
Lúc cô dẫn theo Trần Mộc Tây xuất hiện ở cửa công ty đã nhìn thấy xe bảo mẫu của Trần Úc Xuyên đang dừng ở cửa chính, rất là dễ thấy.
Tô Ánh Nguyệt hơi dừng lại sau đó liền dẫn theo Trần Mộc Tây đi tới.
Lúc hai người bọn họ đi đến, cửa xe liền giật mở ra.
Người đi xuống vừa vặn là Trần Chính.
Trong bữa tiệc sinh nhật của Trần Mộc Tây cô cũng không hề nhìn thấy Trần Chính, cô nghĩ có lẽ là ông ta đã được Trần Úc Xuyên phái đi làm chuyện khác cho nên mới không đi theo bên cạnh Trần Úc Xuyên.
Đầu tiên là Trần Chính hơi cúi đầu chào Tô Ánh Nguyệt sau đó nói: "Cô Tô."
Ông ta xưng hô lễ phép nhưng hơi lạnh nhạt, rõ ràng là cô đã kết hôn với Trần Minh Tân ngay cả con cũng đã có nhưng ông ta vẫn gọi cô như vậy, đây chính là ngầm coi thường.
Chỉ là Tô Ánh Nguyệt cũng không thèm để ý tới điểm này.
Sau khi Trần Chính nhìn thoáng qua cô liền chuyển ánh mắt lên trên người Trần Mộc Tây đang được cô dắt theo kia, đôi mắt cứng nhắc giống như không hề có cảm xúc kia rốt cuộc nhiễm lên một tia khác lạ.
Giống như là khiếp sợ lại giống như thở dài.
Nhưng cho dù là tâm tình gì thì Tô Ánh Nguyệt cũng không thể nào tìm tòi nghiên cứu được và cũng không có thời gian để đi tìm tòi nghiên cứu.
Tô Ánh Nguyệt biết, trong một số gia đình quý tộc ở nước J, ý thức giai cấp giữa người với người vẫn còn rất nghiêm trọng.
Ví dụ như Trần Chính, mặc dù bề ngoài ông ta rất thân cận với Trần Úc Xuyên nhưng ở trong lòng Trần Úc Xuyên ông ta chẳng qua cũng chỉ là một người giúp việc mà thôi.
Trần Úc Xuyên lớn lên từ nhỏ ở nước J nên từ lâu quan niệm này đã ăn sâu vào trong tận xương tủy rồi.
Tô Ánh Nguyệt ở trong mắt Trần Úc Xuyên mà nói có lẽ cũng chỉ là một người có thân phận thấp hèn cho nên Trần Mộc Tây có là chắt ngoại của ông ta nhưng ông ta cũng không thích lắm.
Tô Ánh Nguyệt chỉ gật đầu với Trần Chính một cái sau đó đi tới trước cửa xe cúi người nhìn về phía Trần Úc Xuyên đang ngồi ở bên trong nhắm mắt dưỡng thần, gọi một tiếng: "Ông ngoại."
Một giây, hai giây, ba giây...
Qua một hồi thật lâu, rốt cuộc Trần Úc Xuyên mới giống như vừa lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, đôi lông mày thô dày nhíu lại, trong giọng nói mang theo một tia sắc bén: "Cô đến rồi."
"Bây giờ ông ngoại có muốn đi vào trong công ty tham quan một chút không ạ?" Tô Ánh Nguyệt không bị ánh mắt sắc bén của ông ta gây ảnh hưởng chút nào, sắc mặt vẫn bình thường, giọng nói cũng không hề thay đổi.
Trần Úc Xuyên nghe vậy, ánh mắt chợt trở nên âm trầm.
"Giọng điệu này của cô là thế nào? Không tình nguyện sao?"
"Ông ngoại hiểu lầm rồi, cháu không hề không tình nguyện."
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy con ngươi của Trần Úc Xuyên hơi rụt lại, cô dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Ông ngoại đi ngang qua công ty của cháu có lòng muốn vào thăm nên mới gọi điện thoại cho cháu như vậy, cháu vui vẻ còn không hết thì sao có chuyện không tình nguyện được."
Cô nói xong, tròng mắt liền nhìn thoáng qua Trần Mộc Tây đang ngoan ngoãn bị cô dắt ở bên cạnh.
Tháng bảy nóng bức, đứng ở bên ngoài công ty thời tiết rất nóng nên trên trán Trần Mộc Tây đã rịn ra mồ hôi nhưng trên mặt của bé lại không có một tia khác thường.
Cảm nhận được Tô Ánh Nguyệt đang nhìn mình, Trần Mộc Tây lúng túng hạ khóe môi, mềm giọng lên tiếng nói: "ông cố."
Nghe thấy giọng nói của Trần Mộc Tây, lúc này Trần Úc Xuyên mới đưa ánh mắt chuyển sang bên cạnh Tô Ánh Nguyệt.
Vốn dáng dấp Trần Mộc Tây rất nhỏ bé lại bị Tô Ánh Nguyệt dắt đứng ở một bên, bị che đi một phần lớn cơ thể cho nên trước đó Trần Úc Xuyên thật sự không hề trông thấy Trần Mộc Tây.
"Sao lại đem một đứa trẻ nhỏ như vậy đến công ty? Trong nhà không có người giúp việc sao?" Sắc mặt Trần Úc Xuyên trầm xuống, hiển nhiên là dấu hiệu sắp nổi giận.
Tô Ánh Nguyệt không muốn vạch mặt cùng Trần Úc Xuyên nhưng cô cũng không đành lòng để con của mình khó chịu.
Trời nóng như vậy, Trần Mộc Tây và cô đứng ở bên ngoài cửa xe đã hơn mười phút, chính cô cũng bắt đầu cảm thấy nóng vã mồ hôi nhưng Trần Mộc Tây lại một chữ cũng không kêu ca.
Trẻ con đều rất nhạy cảm.
Trần Mộc Tây có thể cảm nhận được Trần Úc Xuyên không thích mình và bầu không khí cổ quái giữa Tô Ánh Nguyệt và Trần Úc Xuyên cho nên mới không dám lên tiếng.
Tô Ánh Nguyệt đưa tay lau đi mồ hôi đang rịn ra trên trán Trần Mộc Tây trực tiếp không để ý tới Trần Úc Xuyên, lên tiếng nói: "Mộc Tây vừa nghe thấy ông tới liền ầm ĩ muốn cùng cháu đi xuống đây đón ông, cháu thật ra không quan trọng nhưng thằng bé còn nhỏ tuổi mà bên ngoài này lại quá nóng, không bằng ông ngoại xuống xe trước rồi chúng ta đi vào trong công ty nói chuyện tiếp được không?"
Lời này của Tô Ánh Nguyệt không nhẹ không nặng nhưng nếu Trần Úc Xuyên lý giải thành cô đang trách cứ ông ta để Trần Mộc Tây phải chịu nóng vậy thì cũng không sao bởi vì cô đích xác là nghĩ như vậy.
Cũng may Trần Úc Xuyên không tiếp tục dây dưa quá lâu với Tô Ánh Nguyệt, trực tiếp xuống xe cùng bọn họ đi vào trong công ty.
Lúc này vẫn đang trong giờ làm việc, nhân viên đi lại trong công ty cũng không nhiều.
Nhưng bởi vì Trần Úc Xuyên đi ra ngoài mang theo quá nhiều vệ sĩ, thanh thế cũng không nhỏ nên đương nhiên sẽ đưa tới sự chú ý của nhân viên trong công ty.
Nhiều chuyện là thiên tính của con người nên tất nhiên cũng có người nhận ra Trần Úc Xuyên là ai.
Chỉ chốc lát sau, tin tức này đã truyền khắp công ty.
Tô Ánh Nguyệt dẫn bọn họ đi lên lầu, lúc đi ngang qua phòng thư ký liền dặn dò Lê Bách Lạc: "Pha ly trà đưa đến văn phòng của tôi."
Làm bà chủ của Hải Nguyệt nên văn phòng của Tô Ánh Nguyệt cũng rất lớn, còn chia ra một khu để nghỉ ngơi.
Cô và Trần Úc Xuyên vừa ngồi xuống thì Lê Bách Lạc đã pha trà xong bắt đầu đưa vào.
Cô ta cũng là người biết quan sát, nhìn thái độ của Tô Ánh Nguyệt liền biết Trần Úc Xuyên không phải là người bình thường nên cô ta pha trà cũng là dùng loại trà tốt nhất mà trước đó Tô Ánh Nguyệt đã cầm tới công ty.