Không biết Huỳnh Tiến Dương nghĩ gì mà khẽ gật đầu, lại cởi áo khoác trên người ra, choàng lên trên người cô, còn cầm một cái ô đưa cho cô: "Vậy em xuống đi."
Đã diễn thì phải diễn tới cùng, Tô Ánh Nguyệt không thể làm gì khác hơn là khoác áo của anh ta, mở ô của anh ta ra và bước xuống xe.
Sau khi xuống xe, cô không hề dừng lại, quay người liền rời đi.
Huỳnh Tiến Dương còn nhìn theo cô đi vào khu căn hộ mới rời đi.
Advertisement
Tô Ánh Nguyệt trốn ở sau cây cảnh, nhìn Huỳnh Tiến Dương rời khỏi đó mới đi ra, ném áo vest và ô vào thùng rác rồi vẫy xe về nhà.
Về đến nhà, Tô Ánh Nguyệt gọi đồ ăn ở ngoài đến, ăn xong cảm thấy hơi đau đầu liền đi ngủ.
Một giấc ngủ này càng ngủ càng mệt, càng ngủ càng cảm giác người nặng nề, giống như không tỉnh lại được vậy.
Bảy giờ, cô tỉnh lại một lần và cảm thấy cả người không có sức lực nên ngủ lại.
Cô nghĩ chắc mình bị cảm rồi.
Nhưng cô thậm chí không có sức để ngồi dậy lấy thuốc cảm.
Advertisement
Cô quyết định quấn chăn xoay người ngủ thêm, nói không chừng tỉnh dậy sẽ khỏe lại.
Cũng không biết cô ngủ bao lâu, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cảm giác có người giơ tay sờ trán của mình, mát lạnh rất thoải mái.
Cô theo bản năng dịch về phía đó.
Một lát sau, trên trán đã mát, còn có tiếng người nói chuyện.
Ý thức của Tô Ánh Nguyệt tính tỉnh táo lúc lại mơ hồ, chính là không tỉnh lại.
Đợi đến khi cuối cùng cô mở mắt ra, trong phòng hoàn toàn tối đen, trên lưng hơi nặng nề, cơ thể thoáng cử động mới phát hiện mình căn bản không nhúc nhích được.
Cô mê mang một lúc, mới đột nhiên phát giác bên cạnh có tiếng hít thở của một người khác.
Bên cạnh cô có người!
"Em tỉnh rồi à?" Trần Minh Tân ngủ được không sâu, cô hơi cử động thì anh đã tỉnh lại rồi.
Anh chậm rãi ngồi dậy, giơ tay bật chiếc đèn ở trên đầu giường.
Bởi vì bị bệnh, phản ứng Tô Ánh Nguyệt có hơi chậm, nghe được giọng nói quen thuộc nhưng cô vẫn không có phản ứng gì. Chờ đến khi cô quay đầu nhìn thấy rõ người nằm ở bên cạnh mình mới bối rối.
Cô nhíu mày nhìn anh: "Sao anh lại ở đây?"
Gương mặt Tô Ánh Nguyệt trắng bệch, giọng nói khàn khàn giống như trong cổ họng chứa đầy cát, tốn hết sức lực mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Trần Minh Tân không nói chuyện, xoay người đi xuống giường, không biết tìm được cái gì mới xoay người lại, đưa đến bên môi Tô Ánh Nguyệt và thản nhiên nói: "Ngậm lấy."
Tô Ánh Nguyệt nhìn cẩn thận, đó là nhiệt kế.
Cô không ngậm lấy nhiệt kế, mà ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt vô cùng cảnh giác: "Anh vào bằng cách nào? Anh lấy đâu ra chìa khoá?"
"Sao em hỏi giống như thẩm vấn tội phạm vậy? Em muốn báo cảnh sát à? Nhưng em có thể có sức lực đó không?"
Thật vậy, bây giờ cả người cô từ trên xuống dưới đều không dùng được chút sức lực nào, có thể đứng lên hay không cũng là vấn đề, càng chưa nói tới cầm điện thoại báo cảnh sát.
Trần Minh Tân nói xong liền nhét nhiệt kế vào trong miệng cô, vẻ mặt tự nhiên không hề có chút gì giống như đang ép buộc cô vậy.
Cô mở miệng muốn phun ra ngoài, Trần Minh Tân lập tức lạnh mặt, giọng nói lạnh lùng không có chút hơi ấm nào: "Em dám nhổ ra, tôi sẽ đập nát nó rồi đút vào."
Khốn kiếp! Thủy ngân sẽ độc chết người đấy!
Vẻ mặt của Trần Minh Tân nói cho cô biết, anh nói được thì thật sự có thể làm được.
Tô Ánh Nguyệt nén giận, mở miệng ngậm nhiệt kế vào trong miệng, nằm thẳng ở trên giường vẫn không nhúc nhích.
Trần Minh Tân nhìn dáng vẻ cô tức giận lại không dám nói gì như vậy, trong mắt thoáng có ý cười không dễ nhận ra, xoay người đi rót cho cô chén nước.
Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới chú ý thấy trên người anh đang mặc chính là... áo ngủ của cô!
Trần Minh Tân rót xong nước quay lại, nhìn thấy chính là Tô Ánh Nguyệt đang trợn tròn mắt.
Theo ánh mắt cô nhìn xuống chiếc áo ngủ ca rô trên người mình, Trần Minh Tân không nói chuyện, mặt cũng không hề thay đổi, cầm cốc nước đi tới trước giường, đỡ cô dậy và muốn đút cho cô uống nước.
"Không cần." Tô Ánh Nguyệt xoay đầu sang một bên, không nhìn anh.