Mấy ngày sau đó, Trần Minh Tân đưa Tô Ánh Nguyệt ra ngoài chơi.
Không sai, thật sự là đưa cô đi chơi, ăn chơi vui vẻ, không làm gì cả.
Đương nhiên, tiền đề là cô phải chấp nhận mỗi ngày ra ngoài đều có một đoàn vệ sĩ đi theo sau lưng.
Nói dễ nghe một chút thì là vệ sĩ, nói khó nghe thì là người của Trần Úc Xuyên đi theo để giám sát bọn họ.
Trần Minh Tân tỏ ra bình thản chẳng sao cả, nhưng trong lòng Tô Ánh Nguyệt lại bắt đầu lo lắng.
Cô cuối cùng tìm lúc rãnh rỗi, hỏi Trần Minh Tân: “Ông ngoại rốt cuộc là muốn làm gì?”
Advertisement
“Ông ấy muốn làm gì, em không phải là đều thấy rồi sao?” Trần Minh Tân trên người mặc bộ quần áo thoải mái, vẻ mặt thanh thản dễ chịu ngồi xuống ghế dài ở quảng trường lớn, ánh mắt dừng ở chỗ đàn bồ câu cách đó không xa.
Tô Ánh Nguyệt nhìn dáng vẻ thoải mái của anh, trong lòng có chút bất lực.
Cô nghiêng đầu nhìn Trần Minh Tân: “Em nghe nói, ông ngoại chuẩn bị tổ chức một buổi yến tiệc ở lâu đài Mogwynn, mấy ngày nay người trong lâu đài đều rất bận rộn, nghe nói là đặc biệt tổ chức vì anh?”
“Ừm, đại khái là như vậy.” Trần Minh Tân gật đầu, con mắt hơi híp lại nhìn không thấu tâm tư.
“Quan hệ của hai người quá phức tạp, em ngày càng không hiểu.” Tô Ánh Nguyệt thở dài, dựa vào vai anh, trên mặt thấy rõ không biết phải làm sao.
Trần Minh Tân đưa tay bẹo má cô: “Không cần phải hiểu, tất cả đã có anh lo.”
Tô Ánh Nguyệt không hài lòng với động tác bẹo má cô như trêu trẻ con của anh, liền lắc lắc đầu.
Trần Minh Tân trên mặt lộ ra ý cười bỏ cô ra, chỉ sang đàn bồ câu ở bên cạnh: “Muốn đi cho chim bồ câu ăn không?”
Phụ nữ dường như giống với bọn trẻ đều thích việc này.
Advertisement
Tô Ánh Nguyệt nhìn sang bên đó: “Được thôi.”
“Đi thôi.” Trần Minh Tân hất hất cằm với cô, tỏ ý bảo cô qua đó.
Tô Ánh Nguyệt lập tức đứng dậy: “Anh không đi sao?”
Trần Minh Tân hơi nghiêng đầu, nụ cười trên mặt rất ấm áp, âm thanh trong trẻo: “Anh ngồi đây nhìn em.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, chỉ đành đứng lên đi qua đó.
Ánh mắt của Trần Minh Tân nhìn theo Tô Ánh Nguyệt rời đi, chỉ là sắc mặt lại trầm xuống.
Đàn ông trên đời này đều hiếu thắng, huống chi là người quyền thế và giàu sang.
Trần Úc Xuyên đặc biệt tổ chức yến tiệc vì anh?
Toàn bộ người của gia tộc Mogwynn, cùng với những quý tộc khác, bao gồm cả một số nhân vật trong giới chính trị của nước J, đều đang đồn rằng, Trần Úc Xuyên đối với đứa cháu ngoại mất mẹ từ sớm này vô cùng yêu chiều, sẽ giao gia tộc Mogwynn cho anh.
Nhưng, gia tộc Mogwynn trên dưới mấy trăm người, còn chưa tính đến nhánh ở xa.
Trong số nhiều người như vậy, người đàn ông trẻ tuổi mạnh mẽ không phải hiếm.
Dường như người nào cũng có dã tâm lớn muốn có được quyền hành quản lí gia tộc Mogwynn.
Hành động này của Trần Úc Xuyên không còn nghi ngờ gì nữa chính là muốn đẩy Trần Minh Tân ra đầu sóng ngọn gió.
Trần Úc Xuyên là một người khôn khéo, tuổi tác của ông cũng ngày một cao, dã tâm của vãn bối ở phía sau cũng ngày một lớn hơn, sức lực của ông có hạn, cho nên chỉ có thể đẩy một người lên trước làm lá chắn.
Như vậy, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Trần Minh Tân, người muốn giành vị trí với Trần Minh Tân, đương nhiên sẽ đi đấu với anh.
Mà con cáo già Trần Úc Xuyên này, chỉ cần ngồi vững đợi cá cắn câu, đến cuối cùng, những người này tranh giành cho ra kết quả, ông ta cũng không thể quản được nữa, liền có thể nhường ngôi rồi.
Còn về Trần Minh Tân có thể thắng được hay không, Trần Úc Xuyên cũng không quan tâm lắm, ông ta chỉ là rất hưởng thụ cảm giác chơi đùa Trần Minh Tân trong lòng bàn tay mà thôi.
Hơn nữa, Trần Minh Tân nếu như thất bại trong trận chiến này, cũng chỉ có thể nói rõ là anh không thích hợp với vị trí này, đối với Trần Úc Xuyên mà nói, cũng không có tổn thất gì.
Đầu óc Trần Minh Tân quay vòng, trong lòng nghĩ nhiều chuyện như vậy, thực ra cũng chỉ là chuyện trong mấy chục giây mà thôi, anh đưa mắt nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, đúng lúc nhìn thấy một vệ sĩ đang đứng chắn trước mặt cô.
Tô Ánh Nguyệt đang giải thích gì đó với người vệ sĩ kia.
Ồ, anh suýt chút nữa quên mất, người ông ngoại tốt bụng của anh phái rất nhiều vệ sĩ đi theo anh, đến việc người phụ nữ của anh đi cho chim bồ câu ăn thôi, những vệ sĩ kia cũng phải quản.
Đáy mắt Trần Minh Tân xuất hiện một tia nham hiểm.
Ngay sau đó, anh đứng lên nhanh chóng bước về phía Tô Ánh Nguyệt.
Cũng không biết khi nãy Tô Ánh Nguyệt đã nói những gì, người vệ sĩ kia đang chuẩn bị nói gì đó thì nhìn thấy Trần Minh Tân đi đến, sắc mặt anh ta ngẩn ra, chào: “Cậu Minh Tân.”
Phàm là người làm ở gia tộc Mogwynn, đều biết nói tiếng Z, cho dù không tốt lắm, nhưng giao tiếp hàng ngày thì không vấn đề gì cả.
Tô Ánh Nguyệt quay lưng về phía Trần Minh Tân, nghe thấy tiếng nói của Trần Minh Tân, cô mới quay người lại nhìn về phía Trần Minh Tân.
Không đợi cô nói, Trần Minh Tân liền kéo cô đến bên cạnh, mặt không biểu cảm nói: “Sao vậy? Cậu với vợ của tôi nói gì vậy, có thể nói với tôi được không?”
Vệ sĩ là người nước J, thân người không hề thấp hơn Trần Minh Tân, nhưng anh ta đối diện với Trần Minh Tân như vậy, liền cảm thấy bản thân thấp hơn anh rất nhiều.
Thời gian Trần Minh Tân ở gia tộc Mogwynn không nhiều, lúc trước cũng chỉ nghe nói qua tính tình của cậu chủ này không tốt, nhưng cũng không hề cảm thấy có gì to tát lắm, cậu chủ quý tộc, đại đa số đều có chút kiêu ngạo, việc đó cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng cậu chủ trước mắt này, chỉ là một ánh mắt, liền khiến anh ta có một loại cảm giác không rét mà run.
Anh ta bất giác nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi chỉ là hỏi Cô Tô muốn đi đâu mà thôi.”
Anh ta nói xong, liền đợi câu trả lời từ Trần Minh Tân.
Cuối cùng, Trần Minh Tân cũng cho anh ta một câu trả lời, nhưng lại là một cú đá trời giáng vào chân anh ta.
Xương bắp chân là nơi yếu nhất, bị Trần Minh Tân dùng lực lớn như vậy đá một cước, vệ sĩ kia lúc này đau đớn kêu lớn, sau đó quỳ xuống.
May mắn hôm nay là ngày làm việc, trên quảng trường không có người nào, bên cạnh lác đác chỉ có mấy người đi đường, nhìn dáng điệu đó cũng biết Trần Minh Tân là quý tộc, cho nên người bình thường cũng không dám tới hỏi.
Ở nước J, địa vị của quý tộc rất cao.
“Người phụ nữ của tôi đi đâu còn phải bẩm báo với cậu à? Cậu là cái thá gì chứ.” Giọng nói của Trần Minh Tân lạnh như nước hồ đóng đá mùa đông, lạnh đến mức ngấm vào xương tủy.
Vệ sĩ mặc dù đau đến muốn mắng nhiếc, nhưng vẫn là từng chữ từng câu rõ ràng trả lời Trần Minh Tân: "Ngài Bá Tước dặn chúng tôi phải bảo đảm an toàn cho hai người."
"Bảo vệ cho chúng tôi?" Trần Minh Tân giống như là nghe chuyện cười vậy, không nhịn được câu môi cười lên, khuôn mặt anh tuấn càng lộ vẻ mê người.
Tên vệ sĩ kia sững người một chút, mới gật đầu một cái.
Ngay sau đó, Trần Minh Tân liền trực tiếp đưa tay đánh vào cằm anh ta, động tác vừa nhanh vừa mạnh, nhưng giọng nói của anh lại vô cùng bình ổn: "Bảo vệ chúng ta an toàn, ít nhất cũng phải đánh thắng được ta trước đã."
"Trần, Trần Minh Tân..." Tô Ánh Nguyệt bị động tác bất ngờ của Trần Minh Tân làm cho hoảng loạn mà lên tiếng gọi anh.
Trần Minh Tân dùng một tay khác che mắt Tô Tử Duyệt: "Ngoan, quay đầu lại, anh kiểm tra thử xem những người vệ sĩ mà ông ngoại cho đi theo chúng ta, thân thủ rốt cuộc có được hay không."
“Anh....”
Tô Ánh Nguyệt vẫn còn muốn nói gì đó, liền bị Trần Minh Tân ngắt lời, anh dùng giọng điệu không cho phép cô nghi ngờ nói: “Nghe lời.”