Cô đã rất vội vàng ngay từ những ngày đầu đặt chân đến nước J.
Lúc đó trong lòng cô chỉ mong Trần Minh Tân có thể mau chóng đến, nên hoàn toàn không kịp liên hệ với bất kì ai.
Ngay cả An Hạ cũng là sau khi đến nước J rồi cô mới thông báo cho cô ấy.
Cô dường như đã quên mất còn có một người tên là Lục Thời Sơ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Ánh Nguyệt dâng lên cảm giác tội lỗi.
Tô Ánh Nguyệt vừa đi vào trong vừa nhận điện thoại, giọng nói có chút lúng túng: “Anh Thời Sơ”
Không biết Lục Thời Sơ đang nghĩ gì mà im lặng một lúc mới lên tiếng: “Em đang ở đâu?”
Giọng nói của anh ta trầm thấp nhưng lại bình thản, hoàn toàn không đoán được ra tâm trạng.
Advertisement
Tô Ánh Nguyệt thú thật: “Ở nước J”
Hai năm nay, cô với Lục Thời Sơ cũng không thường liên lạc, vậy nên, cô có chút tò mò, tại sao Lục Thời Sơ lại biết cô không có mặt ở thành phố Vân Châu?”
Nhưng cô vẫn không nói ra những thắc mắc này.
“Em đến nước J làm gì?”
Cô cảm giác như ngữ điệu của Lục Thời Sơ càng lúc càng lạnh băng, thậm chí còn mang theo tia chất vấn.
Chắc hẳn Lục Thời Sơ đang rất tức giận.
Mà Tô Ánh Nguyệt lại không hiểu vì sao Lục Thời Sơ tức giận như vậy.
Cô kiên nhẫn giải thích: “Em có chuyện nên mới đi”
Lục Thời Sơ bỗng nhiên nâng cao giọng, trong giọng nói ẩn chứa sự phẫn nộ: “Em còn không nói sự thật sao?”
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Lục Thời Sơ ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, trên đó có hiển thị tin tức, là bức ảnh chụp chung của Trần Minh Tân cùng với Tô Ánh Nguyệt.
Trong bức ảnh, cả hai người đều mặc quần áo trang trọng, nhìn khung cảnh đằng sau thì có vẻ hai người đang ở trong một bữa tiệc, mà ở dưới bức ảnh còn hiển thị tiêu đề.
Advertisement
Đây rõ ràng là ảnh chụp Trần Minh Tân cùng Tô Ánh Nguyệt ở bữa tiệc tối ngày hôm qua, hiện đã lên trang nhất các đầu báo trong nước.
Mà lúc này Tô Ánh Nguyệt cũng vừa vặn đi vào trong phòng, người giúp việc ở bên cạnh chào cô, nhưng cô không có thời gian chú ý đến, một mạch đi thẳng vào phòng, đồng thời cũng tiện tay đóng cửa lại.
Tô Ánh Nguyệt ngồi lên ghế sofa, ngón tay vô thức vuốt ve bông hoa ở phía bàn trà ngay trước mặt, lúc này cô bình tĩnh trả lời: “Anh biết gì rồi à?”
Lục Thời Sơ chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy với cô, anh tức giận như vậy chắc hẳn là có lý do gì đó.
“Em với Trần Minh Tân đã quay về Mogwynn” Đây tuy là một câu hỏi, nhưng ngữ điệu của anh lại cho thấy sự khẳng định.
Không đợi Tô Ánh Nguyệt mở miệng, Lục Thời Sơ liền nói tiếp: “Em có biết Mogwynn là nơi như thế nào không? Đó là vực thẳm là hố sâu không đáy, nó không giống với nơi hỗn loạn nhỏ nhoi như nhà họ Tô, chỉ cần lơ là chút thôi em có thể mất mạng lúc nào không biết!”
Giọng điệu của Lục Thời Sơ rất nghiêm trọng.
Trái tim của Tô Ánh Nguyệt bỗng trùng xuống.
Đây là điều mà cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến kể từ khi đặt chân đến Mogwynn.
Chỉ cần nhìn thấy Trần Úc Xuyên đối phó với Trần Minh Tân thôi là cô liền quên mất chuyện ở gia tộc Mogwynn vẫn còn có những người khác nữa.
Mà những người đó, có người ở trong sáng, có người ở trong tối, hoàn toàn không phải là những lương thiện.
“Em biết rõ điều đấy, nếu như không còn chuyện gì khác thì em cúp máy đây” Trong lòng Tô Ánh Nguyệt có chút hoảng hốt, không muốn nói gì nhiều với Lục Thời Sơ, cũng không đợi anh ta trả lời liền dứt khoát ngắt máy.
Tô Ánh Nguyệt đặt điện thoại xuống bàn trà, cả người ngả về sau, trong lòng rối bời.
Cô nhớ lại những lời Trần Minh Tân nói ngày hôm ấy, anh muốn đưa cô về Vân Châu, nhưng sau đó thì lại không tiếp tục nhắc đến chuyện đó nữa mà nói sang chuyện của con.
Hiện giờ cẩn thận suy nghĩ, cô mới hiểu được mục đích của Trần Minh Tân.
Trong lòng Trần Minh Tân cũng biết rõ, nếu như anh quay về Mogwynn thì sẽ rất khó thoát thân.
Vậy nên anh mới muốn đưa Tô Ánh Nguyệt quay về Vân Châu, thậm chí còn muốn cô một lần nữa mang thai, chỉ có như vậy mới khiến cô khi quay về Vân Châu rồi có thể ngoan ngoãn yên ổn ở yên một chỗ.
Anh lo cho sự an toàn của cô nên vì cô mà sắp xếp lo toan mọi thứ.
Anh dồn hết tâm sức như vậy, cô hoàn toàn hiểu được.
Nhưng mà, cô không làm được.
Suy đi tính lại, cô cùng Trần Minh Tân đã quen nhau 3 năm rồi.
Nhưng thời gian mà hai người thật sự ở bên nhau lại vô cùng ngắn ngủi.
Lần trước, bởi vì hiểu lầm cùng với không đủ thấu hiểu cho nhau mà hai người họ phải rời xa nhau trong 2 năm.
Mà hiện giờ, cô cảm thấy giữa hai người đã hoàn toàn hiểu nhau rồi, vậy mà chỉ vì gia tộc Mogwynn mà bọn họ một lần nữa phải chia xa sao?
Bởi vì nguy hiểm có thể sẽ ập đến bất kì lúc nào mà hai người sẽ phải từ bỏ quãng thời gian ở bên nhau sao?
Chỉ là có khả năng xảy ra thôi, nhưng cái mà hai người họ thật sự mất đi lại chính là cơ hội và thời gian gắn bó với nhau này.
Đây rõ ràng không phải là một kế hoạch tốt.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt nháy mắt đã đưa ra sự lựa chọn của mình.
Trần Minh Tân lo lắng cho an nguy của cô, mà cô cũng lo lắng cho anh như thế, cô không muốn cô với Trần Minh Tân phải rời xa nhau, không có một chút tin tức nào về anh, hơn nữa, nếu như cô quay về rồi thì chẳng ai nói trước được biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại.
Trong tình thế nguy cấp như thế này, cô không thể một mình quay về Vân Châu được.
Nhưng mà.... như vậy thì lại có lỗi với Mộc Tây.
Tuy nhiên, thằng bé sẽ an toàn khi ở bên cạnh Bùi Chính Thành.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt thầm đưa ra quyết định, sau đó liền sắp xếp lại toàn bộ mọi chuyện một lượt.
Tình cảnh hiện giờ của Trần Úc Xuyên với Trần Minh Tân là kiểu anh không ra tay thì tôi cũng áng binh bất động, chỉ cần đối phương có động tĩnh gì thôi thì bên kia sẽ đáp trả gấp bội, hai người họ dường như đang bước vào cục diện sống chết một mất một còn.
Bởi vậy, chuyện gia tộc Mogwynn chỉ có thể tạm gác sang một bên trước đã.
Cô chỉ có thể tập trung vào Grissy.
Tổ chức vừa thần bí lại vô cùng tàn độc đó.
Lúc trước Trần Minh Tân bị hạ độc bởi loại thuốc bị rò rỉ ra bên ngoài của Grissy là “K7”.
Mặc dù Lý Yến Nam đã chết, nhưng chuyện này hoàn toàn không phải do tổ chức gây ra.
Chuyện Trần Minh Tân trúng “K7LU73” không hiểu sao đã được truyền đi khắp nơi mà không thể tra ra dấu vết gì.
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào.
Tô Ánh Nguyệt trong phút chốc hoàn hồn, điều chỉnh lại giọng nói rồi mới lên tiếng: “Chuyện gì vậy?”
Giọng nói thấp thỏm của người giúp việc vang lên: “Bà chủ, ngài Tước Dẫn đến đây”
Trần Tước Dẫn? Sao hắn ta lại đến tìm cô vào lúc này?
Tô Ánh Nguyệt khẽ cau mày, cô không có ấn tượng tốt lắm với Trần Tước Dẫn, nhưng không gặp không được.
“Đưa anh ta đến phòng khách đi, tôi sẽ đến đó ngay”
Người giúp việc “vâng” một tiếng rồi rời đi.
Nhưng lúc Tô Ánh Nguyệt chuẩn bị đẩy cửa bước ra liền nhìn thấy Trần Tước Dẫn đang đứng trước cửa.
Tô Ánh Nguyệt sững người, cố gắng điều chỉnh lại trạng thái để tránh cho bản thân không thất lễ.
Tô Ánh Nguyệt mím môi, sắc mặt bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì mà ngài đích thân đến tìm tôi như vậy?”
“Nghe nói Trần Minh Tân đến công ty rồi, một mình cô ở nhà chắc sẽ thấy nhàm chán, vậy nên tôi đến đây nói chuyện với cô thôi” Trần Tước Dẫn nói xong liền mỉm cười, đáy mắt toát lên sự mưu mô.
Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt tràn ngập sự cảnh giác, cô cảm thấy việc Trần Tước Dẫn đến đây chẳng có ý đồ gì tốt.
Nhớ Trần Minh Tân có nói hắn ta là người hoàn toàn không có nguyên tắc, trong lòng cô liền hoảng hốt không thôi.
Cô nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng lại, bước sang một bên nhằm cách xa Trần Tước Dẫn ra, sau đó mới lên tiếng: “Nếu đã như vậy thì chúng ta ra phòng trà thôi”
Khu biệt thự Mogwynn có một phòng trà gia truyền, nơi đó là khu vực công cộng, nhiều người qua lại, vô cùng an toàn.