Nhắc đến Bùi Chính Thành, Trần Minh Thư trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát, mới nhớ ra lần đầu tiên mình và Bùi Chính Thành gặp nhau.
Dù gì đã mười hai năm trôi qua rồi, trong lúc nhất thời anh có quên cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Một lát sau, anh mới lắc đầu nói: “Không phải.”
“Vậy sao hai người quen nhau thế?” Tô Ánh Nguyệt thấy hứng thú, cô nghiêng đầu hỏi anh.
Trần Minh Tân hờ hững nói: “Lần đầu tiên gặp nhau, cậu ta là khách hàng của anh.”
Sau khi nói dứt lời, anh bèn đi vào nhà tắm.
Tô Ánh Nguyệt vẫn còn thấy tò mò, cô đi theo gặng hỏi anh: “Rồi sau đó thì sao?”
Nhưng Trần Minh Tân không quan tâm đến cô nữa.
Advertisement
Trần Minh Tân không buồn quan tâm đến Tô Ánh Nguyệt đang lẽo đẽo sau lưng, anh đi thằng vào nhà tắm, đóng cửa lại một cái sầm.
Tô Ánh Nguyệt dừng phắt lại, cô sờ mũi mình, nhìn cánh cửa chỉ cách trong gang tấc, thấy may mà mình phản ứng nhanh.
Suýt chút nữa thôi cô đã sa sầm vào cánh cửa rồi.
Không nói thì thôi, quá lắm thì đợi lúc Bùi Chính Thành về nước, cô hỏi anh ta là được chứ gì.
Sau khi vào nhà tắm, Trần Minh Tân không hề cởi đồ tắm rửa ngay, mà quay người nhìn ra cửa, thông qua lớp kính thủy tinh hoa văn trong nhà tắm, nhìn thấy người phụ nữ ấy đã đi xa, anh mới bước vào trong.
Nhà tắm rất lớn, anh bước thẳng vào trong được một khoảng, mới lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: “Có thể ra tay rồi.”
Ngày tiếp theo.
Lúc Tô Ánh Nguyệt ngủ dậy đã là mười giờ sáng.
Tối qua cô ngủ khá ngon giấc, có thể vì không sống trong lâu đài Mogwynn, nên cô thấy rất đỗi yên tâm.
Trần Minh Tân đã không còn ở đây nữa, sau khi làm vệ sinh buổi sáng, cô mở cửa phòng đi ra ngoài.
Advertisement
Bởi vì hồi tối qua lúc mới đến đây, cô hơi mệt, nên không hề nhớ kết cấu của căn biệt thự này.
Đến nỗi cô lởn vởn trên hành lang suốt cả buổi, mới tìm được cầu thang.
Cô đi xuống cầu thang, bèn nhìn thấy có rất nhiều người tụ tập trong phòng khách.
Có vài người hầu, Trần Minh Tân và hai anh em Nam Sơn cũng ở đây.
Nếu như cô nhớ không lầm, hôm nay là ngày làm việc kia mà, sao mấy người này không đến công ty.
Không biết bọn họ đang ngồi nói gì với nhau, Nam Kha thờ ơ ngẩng đầu lên, vừa nhìn Tô Ánh Nguyệt, khóe môi cô cong cong, nở nụ cười rồi cất tiếng chào hỏi: “Cô chủ.”
Trần Minh Tân quay đầu nhìn lại.
Thấy Tô Ánh Nguyệt bước xuống, anh nói vài câu với Nam Sơn, rồi nhổm người dậy đi đến bên cạnh cô.
Anh đứng trước mặt Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt dịu dàng: “Đi ăn sáng trước đã.”
Sau khi nói dứt lời, anh lại quay đầu nhìn người hầu đang đứng ở đây: “Dắt cô chủ đi ăn sáng đi.”
Chỉ có điều, không đợi Tô Ánh Nguyệt lên tiếng, Nam Kha đột nhiên đứng dậy, xung phong dẫn Tô Ánh Nguyệt đi ăn: “Để tôi cho, để tôi cho.”
Cô ấy nói với vẻ sốt ruột, cũng không hề nhỏ một chút nào, lập tức khiến cho những người có mặt ở đây chú ý.
Đến bây giờ Nam Kha mới ngại ngùng chớp mắt, đôi mắt xanh của cô ấy hết sức xinh đẹp.
Cô ho khan một tiếng rồi nói: “Để tôi dẫn cô chủ đi ăn sáng.”
“Ừm.” Trong lòng Trần Minh Tân nghĩ thầm, để Tô Ánh Nguyệt và Nam Kha thân thiết với nhau cũng tốt.
Anh tạm thời chưa xác định sẽ ở lại nơi này bao lâu.
Cũng không khỏi có những lúc không quan tâm chu đáo được, Nam Kha cũng là con gái, lúc rảnh rỗi có thể đi dạo phố mua sắm với côa ấy...
Trần Minh Tân thầm tính chuyện lâu dài, Tô Ánh Nguyệt lại không hề hay biết.
Cô chỉ cười nói với Nam Kha: “Cảm ơn.”
Cô có thể nhận ra rằng, Nam Kha cũng giống như Nam Sơn, đều là những người gần gũi và được Trần Minh Tân tin tưởng.
Chỉ có điều qua vỏn vẹn mấy ngày sống với nhau, cô nhận ra rằng, tính cách của Nam Kha cởi mở hơn Nam Sơn nhiều, hơi hoạt bát, điểm này rất giống với An Hạ.
Một cô gái có ngoại hình xinh đẹp, tính cách hoạt bát, làm việc giỏi giang sẽ khiến cho người khác nảy sinh thiện cảm trong vô thức.
“Cô chủ, để tôi đưa cô đi ăn sáng, rồi dẫn cô đi làm quen với nhà cửa.” Nam Kha nói dứt lời, bèn dắt cô vào nhà ăn.
Sau khi vào nhà ăn, Nam Kha lại bưng đồ ăn sáng mà cô ấy đã chuẩn bị cho cô lên.
Người hầu đến giúp đỡ, nhưng cô ấy đều từ chối cả.
Tô Ánh Nguyệt ngủ dậy trễ, cũng thấy hơi ngại ngùng, nhưng thấy Nam Kha không hề để bụng, cô cũng không dài dòng nữa, sau khi nói tiếng cảm ơn bèn bắt đầu ăn sáng.
“Hương vị được chứ? Cậu chủ đã dặn dò người hầu sau này phải món ăn trong nước đấy.” Nam Kha ngồi đối diện cô, chống cằm nhìn cô, đôi mắt xanh của cô ấy sáng long lanh, trông cô có đôi vẻ ngây thơ của cô thiếu nữ, khác hẳn với vẻ mạnh mẽ của lần gặp đầu tiên.
Tô Ánh Nguyệt không khỏi mở miệng hỏi: “Tôi mạo muội hỏi một câu, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Nam Kha cũng không để bụng việc Tô Ánh Nguyệt hỏi tuổi mình, cô suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi mới nói: “Ừm...26 rồi.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu, chỉ mới 26 mà thôi, nhỏ hơn cô 2 tuổi.
Trần Minh Tân đặt ra yêu cầu rất cho cho thuộc hạ của mình, Nam Kha có thể làm việc dưới trướng anh, đồng thời trở thành thân tín của anh. Cô ấy còn giữ được tính cách hoạt bát như thế, đúng là không dễ dàng gì.
“Cô chủ, tôi có chuyện này...”
Tô Ánh Nguyệt cắt ngang lời cô ấy: “Cô...cứ gọi tên tôi đi.”
Cô nghe Nam Sơn gọi mãi cũng thành quen, không cảm thấy gì cả, nhưng đến lượt Nam Kha gọi như thế, cô vẫn thấy hơi không quen.
“Không không không...cô là cô chủ mà.” Nam Kha híp mắt cười.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy vậy cũng không miễn cưỡng: “Khi nãy cô muốn hỏi gì?”
Nghe cô hỏi như thế, sắc mặt Nam Kha lộ ra vẻ lúng túng, cô ấy do dự một lúc, tựa như đã ra quyết địnhh ròi vậy, cuối cùng mới lấy hết dũng khí để hỏi: “Mạc Tây Du có đến chung với hai người không?”
“Bác sĩ Mạc hả?” Tô Ánh Nguyệt thấy vẻ khó xử trên gương mặt Nam Kha, chợt như hiểu ra một chuyện lớn lao gì đó vậy.
Cô lờ mờ hồi tưởng lại cuộc đối thoại của Nam Sơn và Nam Kha vào lần đầu tiên gặp cô ấy.
Tin tức của người đàn ông nào đó...ý đang nói Mạc Tây Du à?
Thấy gương mặt Nam Kha đỏ bừng, chắc hẳn là thích Mạc Tây Du lắm.
Chỉ có điều.
Tô Ánh Nguyệt nhớ đến tính ưa sạch sẽ của Mạc Tây Du, cùng với dáng vẻ say mê chỉ mong được sống chung với phòng thí nghiệm trong cả quãng đời còn lại của anh ta, bèn không khỏi chảy mồ hôi hột thay cho Nam Kha.
“Tôi cũng không biết rõ nữa, bởi vì lúc tôi với ông ngoại đến đâ trước, sau đó Trần Minh Tân mới đến sau, anh ấy cũng không dắt Mạc Tây Du theo, tôi cũng không biết nữa.”
Tô Ánh Nguyệt thấy sắc mặt Nam Kha ỉu xìu, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi bổ sung thêm một câu: “Tôi có thể giúp cô hỏi Trần Minh Tân.”
Nghe thấy thế, ánh mắt Nam Kha lập tức sáng bừng.
Tô Ánh Nguyệt bật cười, bắt đầu im lặng ăn bữa sáng.
Chỉ có điều, sau khi ăn hết, thời gian ăn cơm trưa đã đến.
Cô cũng hiểu đạ khái tại sao hôm nay ba người Trần Minh Tân không đến công ty rồi.
Cũng vì bọn họ lo lắng Tô Ánh Nguyệt mới dọn qua đây một cách đột ngột từ tối hôm qua, bởi thế nên cố ý ở đây với cô một ngày.
Mặc dù cô biết Trần Minh Tân luôn quan tâm chăm sóc cô từng li từng tí từ lâu rồi, nhưng cô vẫn không khỏi thấy cảm động khôn xiết.
Đến buổi chiều, biệt thự có một vị khách không mời mà đến.
Tô Ánh Nguyệt và Nam Kha đi ra từ vườn hoa trong sân sau, hai người vừa trò chuyện vừa bước vào đại sảnh, cô chợt nghe thấy giọng nói của Trần Tước Dẫn.