Tô Ánh Nguyệt về phòng nghỉ ngơi cùng với Trần Minh Tân.
Hai người nằm bên nhau trên giường, không lâu sau Tô Ánh Nguyệt đã cảm thấy hơi thở của người đàn ông đang ôm cô trở nên bình ổn lại.
Ngủ nhanh như vậy sao?
Tối hôm qua hai người ngủ cùng một lúc mà, không lẽ anh mất ngủ rồi?
Nếu không thì sao mới ban ngày ban mặt mà lại muốn về phòng ngủ chứ, càng huống hồi bây giờ còn là buổi sáng nữa.
Trần Minh Tân ngủ rất say, còn Tô Ánh Nguyệt thì không có chút buồn ngủ nào.
Một lúc lâu sau, nhìn thấy Trần Minh Tân vẫn đang ngủ say sưa, không có chút dấu hiệu nào sắp tỉnh dậy, cô liền nhẹ tay nhẹ chân mà gỡ hai bàn tay đang vòng lấy cô ra, rồi đứng dậy xuống giường đi ra ngoài.
Advertisement
Đẩy cửa ra, Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy Nam Kha đang nhỏ tiếng nói gì đó với một người làm ở ngoài cửa.
Tô Ánh Nguyệt lên tiếng gọi cô ta: “Nam Kha.”
“Mợ chủ.” Nam Kha nghe thấy tiếng của Tô Ánh Nguyệt thì vội vàng quay đây qua nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại để tránh tiếng nói chuyện của bọn họ sẽ làm ồn Trần Minh Tân.
Sau khi đóng cửa xong, cô mới lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Nam Kha bảo người làm đó đi rồi đi tới bên cạnh của Tô Ánh Nguyệt, mở đôi mắt to to hỏi cô: “Sếp sao rồi?”
Trong nhận thức của cô, Trần Minh Tân chắc là có vấn đề gì đó về sức khoẻ cho nên Mạc Tây Du mới đến tận đây.
Thực tế cũng chính là như vậy.
“Anh của cô có nói cho cô nghe chuyện trước đây Trần Minh Tân bị trúng vi rút ‘K1LU73’ không?” Nam Kha là người của mình, Tô Ánh Nguyệt cũng không định giấu giếm cô ta.
Nam Kha gật đầu với sắc mặt nghiêm túc: “Tôi có biết chuyện này.”
Advertisement
Cô và Nam Sơn luôn liên lạc riêng với nhau, có lúc cũng trao đổi một số thông tin với nhau, cho nên cô cũng có biết chuyện này.
“Bác sĩ Mạc lo thuốc giải của ‘K1LU73’ có tác dụng phụ với sức khỏe của Trần Minh Tân, cho nên mới vội vội vàng vàng chạy qua đây.” Tô Ánh Nguyệt nói đến đây thì khẽ mỉm cười một cái.
Cô quay đầu nhìn sắc mặt vẫn đang nghiêm túc của Nam Kha một cái rồi mới tiếp tục nói: “Nhưng mà sức khoẻ của anh ấy không có vấn đề gì cả.”
Nam Kha gật gật đầu, lộ ra một biểu cảm thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta hít một hơi thật sâu, có chút cảm khái mà nói: “Sếp là một người tốt, theo cách mà người nước Z các cô hay nói chính là phúc lớn mạng lớn đó.”
Tô Ánh Nguyệt là lần đầu tiên nghe thấy có người dùng từ ‘người tốt’ để hình dung Trần Minh Tân.
Tuy trong lòng cô không phủ nhận, rằng trong lòng Trần Minh Tân cũng có suy nghĩ lương thiện, nhưng mà cũng quá là ẩn giấu rồi, bình thường anh luôn cho người khác một cảm giác lãnh khốc khiến người lạ không dám tiến gần, rất khó khiến người ta cảm thấy anh là một người tốt.
Ngoại trừ lúc bắt đầu tiếp cận cô, biểu hiện của anh vừa ôn hoà vừa vô hại vừa hoàn mỹ.
Nhưng sau này khi thân phận của anh bị bại lộ, anh không còn giả vờ nữa, bản tính thật sự được phơi bày.
Hẹp hòi, kiêu ngạo, lạnh nhạt, độc mồm…
Vô số khuyết điểm nhỏ.
Nam Kha bắt đầu nói với cô những chuyện có liên quan đến Trần Minh Tân trước đây.
Tô Ánh Nguyệt nghe rất nghiêm túc, hai người chậm rãi đi với nhau mà không có đích đến.
“Không có sếp thì không có tôi và anh trai ngày hôm nay, lúc đó tôi rất là nhỏ, luôn làm liên luỵ đến anh trai tôi, lần đầu tiên anh ấy ra tay trộm đồ, đã trộm từ trên người của sếp, tôi thì chỉ đứng bên con đường đối diện nhìn…”
Nam Kha chìm vào trong hồi ức, lộ ra thần sắc hồi tưởng.
“Lúc đó tuổi cũng chúng tôi còn rất nhỏ, cũng là không còn đường nào để đi nữa cho nên anh trai mới đi trộm đồ, chỉ là mới bắt đầu thì đã thất bại rồi, anh ấy cũng không ngờ sếp là một người không dễ chọc như vậy, lúc đó anh ấy đã rất là cao rồi, còn lớn hơn sếp một tuổi nữa, lúc đó sếp còn thấp hơn anh trai một chút, nhưng không ngờ anh trai lại bị sếp đánh đến nỗi không thể nào đánh trả lại luôn…”
Nam Kha quay đầu nhìn sang Tô Ánh Nguyệt: “Con trai mười mấy tuổi đều rất háo thắng, đến cuối cùng anh trai cũng hoàn toàn quên mất đi là mình muốn trộm ví tiền của người ta rồi, chỉ muốn đánh thắng sếp thôi.”
Tô Ánh Nguyệt nhịn không được mà tiếp một câu: “Sau đó thì sao?”
Trần Minh Tân năm mười mấy tuổi…ừm, khó mà tưởng tượng được.
“Sau đó, anh trai bị sếp đánh rất thảm, nhưng mà anh ấy vẫn ôm lấy chân của sếp không chịu buông, sếp mềm lòng nên đưa chúng tôi về nơi mà sếp ở…”
Nói đến đây, Nam Kha đột nhiên dừng lại, cũng không biết là nghĩ đến chuyện gì mà trên mặt cô ta chợt lộ ra một thần sắc ấm áp.
Tô Ánh Nguyệt không có gián đoạn cô ta mà yên tĩnh đợi Nam Kha nói tiếp.
Nghe được chuyện của Trần Minh Tân vào thời niên thiếu từ trong miệng của người khác, phảng phất như mình cũng được tham dự vào trong quá khứ của anh ấy vậy.
“Bởi vì luôn phải lưu lạc lang thang với anh trai nên sức khoẻ của tôi có một dạo rất tệ hại, vừa uống thuốc vừa ăn uống có chế độ, sếp còn đặc biệt vì tôi mà học qua vài thực đơn ăn uống dinh dưỡng nữa…”
Nam Kha nói rồi mỉm cười quay đầu nhìn qua Tô Ánh Nguyệt, giống như là sợ cô hiểu lầm nên vội vàng giải thích vậy: “Sếp đúng là một người rất tốt, rất có tinh thần trách nhiệm, mợ đừng để bụng a…”
Cô ta ý thức ra là lời nói của mình có thể sẽ gây ra hiểu lầm cho Tô Ánh Nguyệt.
“Sao vậy được, tôi không để bụng đâu, rất cảm ơn vì cô đã nói những điều này với tôi: “Tô Ánh Nguyệt khẽ híp mắt lại, thở phào một hơi.
Cô biết rất rõ cuộc sống của Trần Minh Tân.
Trần Lê lúc còn trẻ đã yêu Huỳnh Thư Triết, sau khi chia tay với Huỳnh Thư Triết xong thì có được Trần Minh Tân.
Sau đó trong sự sai sót ngẫu nhiên, Trần Lê đã gặp ba của cô Tô Chí, và hai người yêu nhau.
Cô và Trần Minh Tân vốn có cơ hội ở cùng dưới một mái nhà, cô vốn có cơ hội gọi Trần Minh Tân một tiếng ‘anh trai’, nhưng tất cả những chuyện này đều là bởi vì những gì đã xảy ra trong bữa tiệc mười mấy năm trước.
Lúc cô còn rất nhỏ, Trần Minh Tân đã gặp qua cô rồi.
Mà lúc cô chính thức quen biết Trần Minh Tân, cũng chẳng qua là hơn hai năm về trước, lúc anh ấy cố ý tiếp cận cô ở Ngọc Hoàng Cung.
Lúc cô quen biết với anh, anh đã là một người đàn ông thành công trong sự nghiệp rồi, là ông vua không ngai trong giới tài chính, là một nhân vật truyền kỳ, bất luận thế nào cô cũng không ngờ được người đàn ông như thế sẽ có quan hệ gì với cô.
Lần đầu gặp anh, anh đã 27 tuổi rồi, là một người đàn ông trưởng thành thông minh, những thành công và kinh nghiệm mà anh trải qua đều là những thứ mà cô theo không kịp, anh thoả đáng và thận trọng, thâm trầm và bất phàm, có thể xử lý tất cả mọi chuyện thật tốt.
Tuy cô luôn nói anh có rất nhiều khuyết điểm nhỏ.
Nhưng những khuyết điểm nhỏ đó trong mắt của cô, cũng tốt đến không thể tốt hơn được nữa.
Lúc này đột nhiên nghe thấy Nam Kha nói về chuyện trước đây của Trần Minh Tân, cô thậm chí là có thể phác hoạ ra bộ dạng của Trần Minh Tân ở thời niên thiếu trong lòng của mình nữa.
Yêu một người đại khái chính là như vậy, bạn sẽ khao khát được quay ngược thời gian, quen biết anh ấy sớm hơn, cùng anh ấy trải qua nhiều khoảng thời gian hơn, bồi bạn trong sự trưởng thành của anh ấy, trải qua tất cả những gì mà anh ấy đã trải qua.
Nam Kha nói ra những điều này, nếu như đổi lại là một người phụ nữ khác nói, Tô Ánh Nguyệt chắc chắn sẽ đố kỵ.
Nhưng mà đây là Nam Kha.
Cô ta và Nam Sơn đã ở bên cạnh Trần Minh Tân nhiều năm, là cánh tay trái và phải của anh ấy, bọn họ đã cùng trải qua những mưa gió gập ghềnh, đây không phải là chuyện mà có thể tuỳ tiện làm phai nhoà đi được.
Bọn họ còn thân thiết hơn cả người thân nữa.
Hai người yên lặng một hồi lâu.
Qua một lúc, Nam Kha mới thành khẩn mà nói: “Mợ phải đối tốt với sếp đó, sếp cũng không dễ dàng gì, tôi có thể nhìn ra được sếp đặc biệt quan tâm đến mợ.”
Ngữ khí giống hệt như trưởng bối này của Nam Kha, khiến cho Tô Ánh Nguyệt cười phụt.
Nhưng mà cô lại vô cùng trịnh trọng mà gật đầu nói: “Tôi sẽ làm như vậy.”
Trên khuôn mặt Nam Kha nở ra nụ cười, sau đó lại có chút tiu nghỉu mà nói: “Sao lại có cảm giác như đang gả con gái đi vậy nhỉ?”
Đúng vào lúc này, đằng sau hai người chợt vang lên một thanh âm âm lãnh: “Ai là con gái của cô?”