Ở phương diện này thì từ xưa đến nay Tô Ánh Nguyệt đều không phải là đối thủ của Trần Minh Tân, bị anh giày vò đến nửa đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc cô tỉnh dậy thì bên cạnh đã không còn ai.
Cô oán giận ném một cái gối đầu ở bên cạnh ra bên ngoài.
Mỗi lần đều là như thế này, cô bị Trần Minh Tân lăn qua lăn lại rất khó chịu, ngược lại là Trần Minh Tân lại có tinh thần sảng khoái thức dậy từ sáng sớm.
Tô Ánh Nguyệt ôm chăn mền ngồi dậy, có chút mất tập trung, một lát sau giống như là cô nhớ đến cái gì đó, cô đứng dậy bước xuống giường tìm một cái hủ nhựa trong ngăn tủ ở bàn trang điểm.
Ở phía trên hủ nhựa có viết chữ vitamin.
Tô Ánh Nguyệt nắm chặt hủ nhựa ở trong tay, nhìn chăm chú một hồi lâu rồi mới đổ một viên ở trong ra uống vào.
...
Advertisement
Cô thức dậy cũng không tính là sớm, bọn người Trần Minh Tân đã đến công ty rồi.
Trong biệt thự chỉ còn lại vệ sĩ và người giúp việc.
Tô Ánh Nguyệt ăn sáng xong thì đi đến phòng hoa kính.
Cô xoay đầu nhìn về phía cây cối và thực vật xanh tươi tốt um tùm ở trong sân, có chút thất thần.
Sớm biết thì cô cũng đã dẫn Thịt Bò đến đây rồi, ít nhất thì cũng sẽ không nhàm chán như vậy.
Thật vất vả mới đến trưa, Tô Ánh Nguyệt đến công ty của Trần Minh Tân, định cùng nhau ăn cơm trưa với anh.
Khi mà cô đến công ty thì Trần Minh Tân đúng lúc kết thúc một cuộc họp.
Đi vào phòng làm việc, nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đang ngồi trên ghế của sếp ở phía sau bàn làm việc nhìn chằm chằm vào máy vi tính, anh hơi bất ngờ rồi mới phất phất tay cho cấp dưới ở sau lưng đi ra ngoài.
Anh đi thẳng ra sau lưng của Tô Ánh Nguyệt ôm lấy bờ vai của cô, thân mật hôn một chút lên trên mặt của cô rồi mới lên tiếng nói: "Sao em lại đến đây?"
"Rảnh rỗi không có chuyện gì cho nên đến thôi." Tô Ánh Nguyệt né tránh, hờ hững lên tiếng.
Chuyện ngày hôm qua vẫn còn chưa tính xong, cô cũng không có ý định cho Trần Minh Tân sắc mặt tốt.
Advertisement
Đương nhiên là Trần Minh Tân biết trong lòng của Tô Ánh Nguyệt đang suy nghĩ cái gì.
Vóc dáng cao lớn của anh đứng ở sau lưng của Tô Ánh Nguyệt, một tay khoác lên trên bờ vai của cô, một tay thì chống ở trên bàn làm việc, hơi nghiêng người qua, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn cô: "Đợi lát nữa đi ăn cơm, em muốn ăn cái gì?"
Tô Ánh Nguyệt không thèm quan tâm đến anh.
Tối hôm qua hỏi cả nửa ngày mà anh cũng không nói đến chuyện của Lâm Hào Kiệt, ngược lại còn giày vò cô dữ dội như vậy.
Trần Minh Tân hơi cong môi, giọng điệu thân thiện nói: "Được rồi, chờ lát nữa vừa ăn cơm vừa nói chuyện của Lâm Hào Kiệt cho em biết."
Vừa mới nói xong thì anh đã nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đứng dậy: "Đi thôi."
Nói xong, cô đi vòng qua từ một bên khác của anh.
Toàn bộ động tác làm liền tù tì một mạch, giống như là lúc trước đã biết chắc chắn anh sẽ nói như vậy.
Trần Minh Tân chỉ hơi nhíu mày rồi cũng không nói gì thêm, dẫn cô đi ra ngoài ăn cơm.
...
Trần Minh Tân lái xe đưa cô đến một nhà hàng mang phong cách nước Z.
Khoảng cách so với tập đoàn LK có chút xa, lái xe gần một tiếng đồng hồ thì hai người bọn họ mới đến nơi được.
"Anh đặc biệt chạy xe một đoạn đường xa như vậy chính là vì muốn đến đây ăn một bữa cơm trưa à?" Trong giọng nói của Tô Ánh Nguyệt hơi có chút không đồng ý.
Đầu bếp ở trong nhà cũng không phải không biết làm cơm trưa, nhưng cũng chỉ là một bữa cơm trưa mà thôi, Trần Minh Tân còn lái xe xa như vậy để chở cô đến đây ăn, hiển nhiên là có chút không cần thiết.
Trần Minh Tân nghe vậy thì chỉ nắm lấy tay của cô rồi đi vào bên trong.
Sau khi hai người ngồi xuống, Trần Minh Tân đẩy thực đơn lên trước mặt của Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, ra hiệu cho anh cứ gọi đồ ăn là được rồi.
Trần Minh Tân thấy vậy thì lấy thực đơn về, gọi những món ăn Tô Ánh Nguyệt đều thích ăn.
Đồ ăn được đưa lên rất nhanh.
Tô Ánh Nguyệt vừa chậm rãi thưởng thức đồ ăn, đuôi mắt vừa quét nhìn về phía Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân đưa tay ra lau chút nước tương dính trên khóe miệng của cô, thần sắc ở trong mắt mang theo chút vui vẻ: "Đợi lát nữa đi, ăn cơm trước cái đã."
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì tức giận trợn tròn mắt nhìn anh một cái, không muốn nói thì thôi đi, ai mà thèm biết chứ.
Ăn cơm xong, hai người bọn họ đi ra khỏi nhà hàng, Trần Minh Tân kéo cửa xe chỗ ghế ngồi ở bên cạnh tài xế, ra hiệu cho Tô Ánh Nguyệt bước vào.
Đợi đến lúc Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống rồi thì anh leo lên xe từ một bên khác, vừa khởi động xe hơi vừa nói: "Dẫn em đến một nơi."
"Đến đâu?" Tô Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày.
Trần Minh Tân trả lời cô với một ánh mắt cao thâm khó lường: "Không phải là em muốn biết chuyện của Lâm Hào Kiệt à?"
Lần này xe hơi cũng không chạy bao lâu thì đã dừng lại ở một khu biệt thự.
"Xuống xe đi."
Trần Minh Tân nói xong thì bước xuống xe trước, Tô Ánh Nguyệt đi theo sát ở phía sau.
Phong cảnh của khu biệt thự này rất tốt, có cây cối cao lớn còn có một dòng sông nhỏ trong xanh.
Trần Minh Tân dẫn cô đến một cái ghế dài ngồi xuống, Tô Ánh Nguyệt thấy không hiểu, mở miệng muốn nói cái gì đó thì Trần Minh Tân đã duỗi một ngón tay ra đặt bên trên môi của cô, làm một động tác im lặng.
Đúng vào lúc này có một chiếc xe hơi màu đen lái vào từ bên ngoài, lao thẳng đến một căn biệt thự cách đó không xa ở phía trước.
Trần Minh Tân kéo cô đi đến một con đường gần ở trong rừng cây, đi thẳng về phía biệt thự.
Hai người đi đến trong rừng cây đối diện với biệt thự thì dừng lại.
Mà chiếc xe hơi màu đen kia cũng dừng ở trước cửa biệt thự.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân một cái, trong lòng lại đang có loại suy đoán nào đó.
Mà loại suy đoán này cũng không cần phải nói ra, lúc nhìn thấy người đàn ông bước xuống từ trên xe thì đã được chứng thực rồi.
Người đàn ông bước xuống từ trên xe không phải là ai khác mà chính là Lâm Hào Kiệt.
Cô quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân trong sự giật mình.
Trần Minh Tân chỉ mỉm cười thần bí ra hiệu cho cô tiếp tục nhìn xem.
Tô Ánh Nguyệt đành phải quay đầu lại tiếp tục xem.
Ở phía sau của Lâm Hào Kiệt có mấy người vệ sĩ đi theo, trong biệt thự có mấy người đàn ông mặc quần áo lao động đi tới, giống như là người của công ty sửa chữa, đang nói gì đó với Lâm Hào Kiệt.
Nói vài câu, Lâm Hào Kiệt đột nhiên xoay người nhìn về phía bọn họ.
Tô Ánh Nguyệt giật mình, phản xạ có điều kiện muốn quay người chạy về phía sau liền bị Trần Minh Tân đứng ở đằng sau lưng cô kéo vào trong ngực, hai người thành thật núp ở đằng sau cái cây.
Cũng may là Lâm Hào Kiệt chỉ nhìn thoáng qua phía bên này thì liền đi vào.
Tô Ánh Nguyệt thấy Lâm Hào Kiệt thật sự đi vào rồi, lúc này mới thả lỏng thở phào ra một hơi, hỏi Trần Minh Tân: "Làm sao mà anh biết anh ta sẽ đến nơi này chứ?"
"Mấy ngày nay anh vẫn luôn phái người đi theo dõi anh ta, anh ta đến nơi nào thì đương nhiên anh có thể biết tin tức ngay lập tức." Lúc Trần Minh Tân nói đến chuyện này thì vẻ mặt cực kỳ tự nhiên, giống như việc phái người đi theo dõi người khác chính là một chuyện quang minh chính đại biết bao nhiêu.
"Anh ta đang trang trí nhà cửa à?" Nhưng mà chuyện mà cô muốn biết chính là chuyện của Lâm Hào Kiệt với Grissy.
Trần Minh Tân chỉ hờ hững giải thích một câu: "Lâm Tố Nghi muốn đến nước J."
"Ừm... cái này thì em biết. Tối ngày hôm qua cô đã nghe thấy Lâm Hào Kiệt nói chuyện điện thoại, cho nên đoán được Lâm Tố Nghi cũng sẽ đến đây.
Cô nhịn không được mà nhìn thoáng về phía biệt thự, Lâm Hào Kiệt đối xử với Lâm Tố Nghi thật sự quá tốt luôn.
Vừa mới biết Lâm Tố Nghi muốn đến đây thì đã vội vàng tìm công ty trang trí nội thất để trang trí nhà cửa, còn tìm một nơi có hoàn cảnh tốt như vậy.
Đúng vào lúc này cô lại nghe thấy âm thanh êm tai của Trần Minh Tân vang lên: "Sau này nếu như Lâm Hào Kiệt có chọc đến em, trong lòng em thấy không thoải mái thì có thể đến đây để tìm Lâm Tố Nghi?"
"..." Cho nên Trần Minh Tân đặc biệt dẫn cô đến đây chủ yếu là muốn để cho cô biết sau này Lâm Tố Nghi sẽ ở đây, lúc cần thiết thì có thể dùng Lâm Tố Nghi để uy hiếp Lâm Hào Kiệt?
Nhưng mà Trần Minh Tân cũng không tiếp tục cho cô bất kỳ tin tức nào để giải đáp thắc mắc, anh chỉ nói: "Thời gian cũng không còn sớm lắm, chúng ta về thôi."