Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, ngược lại gật gật đầu: “Ừ.”
Nam Kha nhìn bộ dạng trong lòng không yên của cô, liền biết Tô Ánh Nguyệt vốn không nghe vào cô ấy nói gì.
Cô ấy quay đầu nhìn Nam Sơn đang đứng phía khác, Nam Sơn chỉ hất cằm chỉ chỉ phía phòng phẫu thuật, lại lắc lắc đầu với cô ấy.
Ý của Nam Sơn là có chuyện gì thì đợi Trần Minh Tân phẫu xuật xong rồi nói.
Nam Kha vốn là muốn hỏi chuyện lúc sáng.
Tô Ánh Nguyệt biến mất cả đêm, lúc họ tìm thấy cô, cô đang đứng ở cửa khách sạn với Lục Thời Sơ, trên người cô còn mặc quần áo hôm qua, đồng thời trên người không có chút dấu vết bị thương nào.
Nếu cô bị người ta bắt đi, trên người không thể nào ngay cả chút dấu vết bị thương cũng không có, nếu không, người đó tại sao muốn bắt cô?
Cho dù người đó bắt cô là để đạt tới mục đích nào đó, cho nên không thể tổn thương Tô Ánh Nguyệt, vậy Lục Thời Sơ xuất hiện bên cạnh cô thì giải thích thế nào?
Advertisement
Người của họ cũng tìm cả nửa đêm, mới tìm được tin tức liên quan tới Tô Ánh Nguyệt ở khách sạn đó, nhưng mà, năng lực của Lục Thời Sơ còn mạnh hơn cả Trần Minh Tân sao?
Nếu không, Lục Thời Sơ sao có thể tìm thấy Tô Ánh Nguyệt trước họ?
Khi tất cả giả thiết đều không thành lập, họ đành phải tin, sự thực thật sự không thể giống như tài xế nói, Tô Ánh Nguyệt tự mình rời đi.
Đồng thời rời đi cả đêm, còn ở cùng Lục Thời Sơ.
Như vậy, họ khó tránh khỏi sẽ hoài nghi Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt lúc này mới bất giác cảm nhận được, Nam Kha luôn nhìn chằm chằm cô, bèn lên tiếng hỏi một câu: “Sao vậy?”
Nam Kha lập tức trả lời: “Không có gì...”
Chính vào lúc này, cửa phòng phẫu thuật luôn đóng chặt mở ra.
Tô Ánh Nguyệt không có tâm trạng để ý sắc mặt không quá tự nhiên của Nam Kha, quay đầu nhìn cửa phòng phẫu thuật, nhanh chóng đi tới, vội vàng mở miệng hỏi: “Bác sĩ, anh ấy sao rồi!”
“Tối qua anh ta tự tiện xuất viện, thân thể tổn hại không nhỏ, vết thương của anh ta vốn không quá nặng, vì bôn ba tối qua mà có khuynh hướng nặng thêm, không có nguy hiểm tính mạng nhưng có di chứng khác hay không, vẫn phải quan sát thêm...”
Bác sĩ vừa nói, mắt đầy bất mãn.
Advertisement
Anh ta rất không thích bệnh nhân không nghe lời thế này, người nhà bệnh nhân không quan tâm.
Vì thân phận Trần Minh Tân đặc thù, tối qua lúc đưa tới, viện trưởng đặc biệt ra lệnh, nhất định phải chăm sóc thật tốt.
Kết quả nửa đêm sau, người này tự mình chạy đi, nói là đi tìm vợ anh.
Người trước mắt này hẳn chính là vợ anh.
“Được...tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Tô Ánh Nguyệt vừa nghe không có nguy hiểm tính mạng, trong lòng thả lỏng một chút.
Bác sĩ thấy cô nghe chăm chú, sắc mặt dễ nhìn hơn một chút, nhưng vẫn nghiêm túc dặn dò: “Sau khi bệnh nhân chuyển tới phòng bệnh, rất nhanh sẽ tỉnh lại, các người cần phải trông chừng anh ta, không thể lại xảy ra sai lầm.”
Tô Ánh Nguyệt vội khom người nói cảm ơn: “Chúng tôi nhất định sẽ trông chừng anh ấy, cảm ơn anh.”
...
Trần Minh Tân đã chuyển tới phòng bệnh.
Nam Sơn đặc biệt đi tìm bác sĩ hỏi tình huống, lại nghĩ Tô Ánh Nguyệt ở đây, anh ta bèn đi xử lý chuyện khác.
Mặc dù chuyện tối qua khiến giữa Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân có chút hiểu lầm, Trần Minh Tân dường như cũng rất tức giận.
Nhưng mà anh ta biết, cho dù là tình huống thế nào, Tô Ánh Nguyệt đều là mạng của Trần Minh Tân.
Chỉ cần Tô Ánh Nguyệt ở đây, anh ta và Nam Kha có hay không cũng không quan trọng.
Cho nên, anh ta liền yên tâm rời đi.
Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống trước giường bệnh.
Do tác dụng của thuốc mê còn chưa tan, Trần Minh Tân vẫn chưa tỉnh lại.
Anh nằm trong chăn trắng, sắc mặt tái nhợt có chút đáng sợ, hai mắt nhắm chặt, sắc môi hơi trắng.
Cả người nhìn như sẽ không tỉnh lại nữa.
Mặc dù bác sĩ đã nói không có nguy hiểm tính mạng, trong lòng cô vẫn có chút lo lắng.
Cô không nhịn được vươn tay sờ khuôn mặt tái nhợt của anh, cắn môi không lên tiếng.
“Bà chủ.”
Giọng Nam Kha vang lên sau lưng cô, vừa nhẹ vừa yếu ớt.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn cô ấy, dùng ánh mắt hỏi cô ấy có phải có chuyện không.
Nam Kha liếc nhìn Trần Minh Tân đang nằm trên giường, rồi xoay người ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt khẽ khựng lại, bèn đứng dậy theo Nam Kha ra ngoài.
Đến ngoài cửa, Tô Ánh Nguyệt rón rén tay chân đóng cửa lại, mới mở miệng: “Trước đó ở ngoài phòng phẫu thuật, cô đã có lời muốn hỏi tôi đúng không?”
Nam Kha sững sốt, sau đó gật đầu nói: “Đúng.”
“Chuyện gì, cô nói đi.” Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn Nam Kha, trong lòng mơ hồ biết Nam Kha muốn hỏi gì.
“Cô và người đàn ông đó...” Nam Kha cảm thấy giọng điệu này của mình không quá thích hợp, dừng lại một chút mới nói: “Tôi nghe anh trai nói, người đàn ông đó là người cùng lớn lên với cô từ nhỏ, tình cảm của hai người rất tốt.”
“Không sai.” Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không phủ định lời của Nam Kha.
Nam Kha lại không biết nên hỏi tiếp thế nào.
Tô Ánh Nguyệt không phải người cần bị cô ấy thẩm vấn như lúc cô ấy bình thường giúp Trần Minh Tân làm việc, hơn nữa, cô ấy mà Nam Sơn mặc dù đều quan tâm hai người họ, nhưng chuyện tình cảm...vẫn thật sự không tiện nói.
Cảm nhận được sự khó xử của Nam Kha, Tô Ánh Nguyệt khẽ cười: “Tối qua, tôi không phải vì bị người và chuyện khác quấn thân mới không tới bệnh viện, đợi Trần Minh Tân tỉnh lại tôi sẽ giải thích với anh ấy.”
“Ha hả...vậy tôi đi làm việc khác trước, tôi để lại vài thuộc hạ canh giữ ở cửa, cô có chuyện gì thì trực tiếp phân phó họ.” Nam Kha vuốt vuốt tóc mình, cười có chút ngượng ngùng.
Âm cuối vừa nói ra, cô ấy đã nhanh chóng rời đi.
Tô Ánh Nguyệt nhìn bóng lưng cô ấy, phì cười.
Cô xoay người về phòng bệnh, Trần Minh Tân vẫn chưa tỉnh lại.
Cả đêm không ngủ, cô cũng có chút buồn ngủ rồi, lại sợ mình ngủ rồi Trần Minh Tân sẽ tỉnh lại, bèn đứng dậy đến phòng vệ sinh rửa mặt, để mình tỉnh táo một chút.
Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn không nhịn được buồn ngủ.
Cô ngồi trước giường, chăm chú nhìn Trần Minh Tân, chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, cuối cùng nắm sấp trước giường ngủ mất.
Cũng không biết ngủ bao lâu, cô bị cảm giác lạnh lẽo trên mặt làm tỉnh lại.
Cô rùng mình, tỉnh lại.
Vừa ngẩng đầu, vừa khéo đối diện với đôi mắt đen thẵm của Trần Minh Tân đang nhìn cô.
Tay anh cũng trượt xuống khỏi mặt cô.
Tô Ánh Nguyệt thấy anh tỉnh lại, đáy mắt lóe qua sự vui mừng, nắm tay anh nói: “Anh cuối cùng tỉnh rồi!”
Cảm giác lạnh lẽo trong tay hấp dẫn sự chú ý của cô, cô xoa tay Trần Minh Tân một chút, giọng điệu có chút lo lắng: “Anh...tay anh sao lại lạnh như vậy, em đi gọi bác sĩ.”
Nói rồi, cô bèn đứng dậy đi gọi bác sĩ.
Thậm chí cô không phát hiện, từ lúc Trần Minh Tân tỉnh lại không nói với cô câu nào.
Bác sĩ rất nhanh đã tới, đơn giản nhìn tình huống của Trần Minh Tân một chút, bèn rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, sắc mặt Trần Minh Tân vẫn rất tái, lại không chút biểu cảm nhìn chằm chằm cô, khiến đáy lòng cô có chút sợ hãi.
“Trần Minh Tân, anh...” Cô muốn giải thích chuyện tối qua, nhưng nghĩ tới Trần Minh Tân vừa tỉnh lại, lại cảm thấy không thích hợp nói chuyện này.
Trần Minh Tân nhìn cô rất lâu, cuối cùng mở miệng nói câu đầu tiên sau khi tỉnh lại.
Chỉ là, câu này chỉ có ba chữ: “Em ra ngoài.”
Ba chữ lạnh lùng, hoàn toàn không có chút tình cảm, như xối một chậu nước lạnh vào đầu Tô Ánh Nguyệt.