Tô Ánh Nguyệt sững sờ tại chỗ, cắn chặt môi, không nhúc nhích.
Sắc mặt Trần Minh Tân khẽ run rẩy, híp đôi mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Không nghe thấy anh nói gì?”
Tô Ánh Nguyệt thấy anh như vậy, trong lòng chua xót đến khó chịu.
Nhưng vừa nghĩ tới vết thương của anh sẽ tăng nặng, đều là vì đi tìm cô mà tạo ra, chút tủi thân đó trong lòng cô thoáng chốc biến mất.
Tính tình Trần Minh Tân luôn không tốt, anh lại không thích Lục Thời Sơ, trước đây anh còn từng nói với cô Lục Thời Sơ có khả năng là tổ trưởng tổ “K7” của Grissy.
Lại thấy cô và Lục Thời Sơ ở cùng nhau, trong lòng anh sẽ bùng lửa giận cũng là bình thường.
Vốn còn tức giận vì trước đó anh hoài nghi cô, vừa nghĩ vậy, cô ngược lại đã thả lỏng.
“Anh có muốn ăn gì không?” Tô Ánh Nguyệt như không có gì, ngẩng đầu cười với Trần Minh Tân.
Advertisement
Trước đó bác sĩ đã nói, ngày mai Trần Minh Tân có thể ăn chút đồ lỏng, cô bèn muốn hỏi trước xem anh muốn ăn gì, ngày mai cô có thể làm cho anh ăn.
Tô Ánh Nguyệt mím mím môi, khẽ thở phào.
Không cần để ý, Trần Minh Tân bây giờ chỉ là còn đang tức giận, cô an ủi mình như vậy.
Ánh mắt Trần Minh Tân dừng lại vài giây trên khuôn mặt cô, rồi dời đi, sau đó khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tô Ánh Nguyệt thấy vậy, cũng không lên tiếng làm ồn anh, chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh.
Rốt cuộc là cả đêm không ngủ, không bao lâu cô đã không chống đỡ nổi nữa.
Một tay cô chống đầu, không ngừng gật gù như gà mổ thóc.
Trần Minh Tân vốn nằm trên giường nhắm hai mắt, lại vào lúc này mở mắt ra.
Anh thấy Tô Ánh Nguyệt buồn ngủ không ngừng gật gà gật gù, không chút chậm trễ, vươn tay đỡ đầu Tô Ánh Nguyệt.
Dưới đầu có vật đỡ, Tô Ánh Nguyệt mê mê mang mang liền an tâm ngủ.
Trần Minh Tân nhìn dáng vẻ an tâm của cô, chậm rãi dời lòng bàn tay chống đầu cô của mình xuống dưới, cho tới lúc để cô gối lên giường.
Advertisement
Ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô vài giây, Trần Minh Tân mới chống tay, phí sức chống cơ thể mình dậy, sờ tìm điện thoại ở bên cạnh.
Anh lấy điện thoại ra, bấm số gọi Nam Sơn.
Cũng không biết Nam Sơn đang làm gì, cách một lúc điện thoại mới kết nối.
Giọng Nam Sơn có chút kinh ngạc: “Ông chủ?”
Ông chủ mới làm phẫu thuật xong, đã gọi điện thoại cho anh ta làm gì?
Anh ta ở cùng Trần Minh Tân những năm này, Trần Minh Tân ngã xuống, anh ta đương nhiên biết mình nên làm gì.
Bây giờ, Trần Minh Tân đặc biệt gọi điện thoại tới, nhất định là có chuyện khác muốn phân phó.
Giọng Trần Minh Tân có chút âm trầm vang lên trong điện thoại: “Bắt Lục Thời Sơ tới.”
“A?” Nam Sơn nhất thời không phản ứng lại, cho rằng mình nghe nhầm.
Trước đây, cho dù là họ hoài nghi Lục Thời Sơ, lại vẫn vì Tô Ánh Nguyệt mà luôn không có động tác gì.
Mà bây giờ, Trần Minh Tân lại trực tiếp kêu anh ta bắt Lục Thời Sơ tới, nói đủ trực tiếp.
“Không làm được? Không làm được thì tôi phái người khác đi.” Trần Minh Tân không cho anh ta thời gian để giải đáp nghi hoặc, giọng nói lạnh đi vài độ.
Nam Sơn vừa nghe giọng điệu này của anh, vội lên tiếng: “Được, tôi biết rồi.”
...
Cả một tuần, Trần Minh Tân đều không nói câu nào với Tô Ánh Nguyệt.
Nhưng mà, anh cũng không từ chối sự chăm sóc của Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt hầm canh nấu cơm cho anh, anh đều sẽ ăn, lau mặt lau người cho anh, anh cũng không từ chối, hai người nhìn như không có gì khác với trước đây.
Nam Sơn và Nam Kha có thời gian rảnh sẽ đến bệnh viện thăm anh, cũng phát hiện bầu không khí quái dị giữa hai người.
Người quái dị chủ yếu là Trần Minh Tân.
Vì một tuần này, Trần Minh Tân không chỉ không nói chuyện với Tô Ánh Nguyệt, mà ngay cả Nam Sơn và Nam Kha, anh cũng không nói chuyện với họ.
Giống như mắc chứng mất giọng.
Chỉ là, anh vẫn sẽ đúng giờ nghe Nam Sơn và Nam Kha báo cáo, phản ứng có thể đưa ra cũng chỉ giới hạn ở gật đầu và lắc đầu.
Hôm nay là ngày Trần Minh Tân xuất viện, cho nên Nam Kha và Nam Sơn đều tới.
Ngay cả Mạc Tây Du cũng tới.
Mạc Tây Du vào phòng bệnh, ánh mắt đã trực tiếp rơi vào trên mặt Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân cũng vừa khéo ngẩng đầu nhìn anh ta.
Ánh mắt hai người giao nhau, Mạc Tây Du bèn không nhịn được nhíu mày.
Cũng không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt anh ta lộ ra do dự, cuối cùng, cũng chỉ mở miệng nói: “Chào anh.”
Trần Minh Tân mặt thản nhiên gật gật đầu.
Tô Ánh Nguyệt sắp xếp đồ của Trần Minh Tân ở bên cạnh, sau khi mặc tây trang áo khoác cho anh xong, bèn đỡ anh đi ra ngoài.
Chỉ là, hai người còn chưa đi hai bước, Trần Minh Tân đã kéo cánh tay cô xuống, Tô Ánh Nguyệt quay phắt đầu nhìn anh, lại thấy Trần Minh Tân lại nắm tay cô.
Tô Ánh Nguyệt sững sốt, nở nụ cười.
Một hàng người quay về biệt thự, Tô Ánh Nguyệt bèn đỡ Trần Minh Tân về phòng nghỉ ngơi.
Cô vừa ra ngoài đã nhìn thấy Mạc Tây Du đang đứng ở cửa.
Rất rõ ràng, Mạc Tây Du đang đợi cô.
Mặt Tô Ánh Nguyệt lộ ra kinh ngạc: “Bác sĩ Mạc.”
“Anh ấy đâu?” Ánh mắt Mạc Tây Du nhìn vào khe cửa Tô Ánh Nguyệt còn chưa đóng kín.
Lại không nhìn thấy bóng dáng Trần Minh Tân.
“Anh ấy bây giờ vẫn cần nghỉ ngơi thật tốt, tôi để anh ấy nghỉ ngơi một lát trước.” Tô Ánh Nguyệt vừa nói vừa đóng cửa.
Mạc Tây Du gật gật đầu, sắc mặt có chút nặng nề.
Tô Ánh Nguyệt đóng cửa lại, cùng Mạc Tây Du xuống lầu: “Bác sĩ Mạc, anh...có chuyện gì sao?”
“Anh ấy...sao lại xảy ra tai nạn xe?”
“Tôi cũng không rõ lắm.” Tô Ánh Nguyệt lúc này mới nhớ ra, cô đến bây giờ vẫn chưa hỏi Trần Minh Tân tại sao gặp tai nạn.
Mạc Tây Du nghe vậy, im lặng một lúc, mới nói: “Bà chủ, cô và ông chủ gần đây có phải có mâu thuẫn gì không?”
Lời này của anh ta, hỏi có chút đột ngột.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt biết, Mạc Tây Du là người rất cẩn trọng, không thể nào vô duyên vô cớ hỏi những chuyện này.
Cô khẽ mím môi, không lên tiếng, xem như im lặng thừa nhận.
Sắc mặt Mạc Tây Du lại khôi phục sự nặng nề trước đó: “Còn nhớ trước đây tôi đã nói với cô sao, về tác dụng phụ của thuốc giải virus ‘K1LU73’?
“Nhớ...” Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt thoáng chốc trắng bệch, cô đã hoàn toàn hiểu rõ Mạc Tây Du có ý gì.
“Ông chủ trước giờ năng lực tự khống chế kinh người, nhưng mà...” Anh ta nói tới đây, bèn quay đầu có thâm ý nhìn Tô Ánh Nguyệt
“Ý của anh là, vì tôi, kích phát tác dụng phụ trong cơ thể anh ấy...”
Mạc Tây Du từng nói với cô, tác dụng phụ của thuốc giải virus ‘K1LU73’.
Vì biểu hiện của Trần Minh Tân ngày càng bình thường, cô bèn không để trong lòng.
“Nếu tôi giải thích với anh ấy thì sao? Giải thích xong sẽ không sao rồi chứ?” Cô cảm thấy, nguyên nhân chủ yếu Trần Minh Tân như vậy, còn là vì hiểu lầm cô và Lục Thời Sơ.
“Vậy phải xem trong lòng anh ấy, rốt cuộc là nghĩ thế nào, nếu sự thực thật sự như tôi dự đoán, vậy thì không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để suy đoán tâm tư của anh ấy.”
Điều Mạc Tây Du không nói ra là Trần Minh Tân đã biểu rất bất thường như vậy, căn bản không cần chứng thực nữa, đã có thể khẳng định, anh đã hoàn toàn bị ảnh hưởng tác dụng phụ của thuốc giải virus ‘K1LU73’.