Tô Ánh Nguyệt hơi ngẩng đầu, cố nén sự chua xót trong mắt.
Cô không phải không có đứng ở góc độ Trần Minh Tân mà suy nghĩ.
Trần Minh Tân giết Lục Thời Sơ, đối với anh mà nói, có lợi hơn là hại.
Nhưng anh không thể vì cô mà nể tình, giữ lại một mạng của Lục Thời Sơ sao?
Chuyện mà Lục Thời Sơ đã làm quả thực đáng hận, cô cũng không có yêu cầu khác, Trần Minh Tân muốn làm gì với anh ta đều được, chỉ cần giữ lại một mạng của anh ta.
Điều này đối với Trần Minh Tân mà nói khó lắm sao?
Tính tình của anh có lẽ bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của thuốc giải “K1LU73” nhưng cô vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
Trần Minh Tân cũng đã nói như vậy rồi, Lục Thời Sơ chắc chắn thật sự chết rồi, cô vốn dĩ không tin.
Advertisement
Sau khi anh dùng ngữ khí khẳng định như vậy, cô không tin cũng phải tin.
“Anh giữ lại một miệng của anh ấy khó như vậy sao? Anh bảo em sau này làm theo đối mặt với anh được nữa! Anh nói...” Về sau giọng của Tô Ánh Nguyệt trở nên nghẹn ứ.
Muốn cuộc đời còn lại của cô phải đối mặt với Trần Minh Thân thế nào đây.
Cô không quên được cái chết của Lục Thời Sơ.
Bỏ đi chuyện sau này kết hôn với Trần Minh Tân, cộng thêm ánh hào quang của phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn LK trên người cô ra, cả trong lẫn ngoài của cô đều chỉ là một người bình thường.
Ở trong công nhận gặp được một hoang sẽ có lòng xót, cảm thấy đáng thương mà đau lòng.
Huống chi đây là một mạng người.
Đối với người bình thường mà nói, sống chết đều là chuyện lớn.
Mà ở trong lòng của Trần Minh Tân, bắt chết một người, lại là chuyện rất bình thường.
Dù người này không phải Lục Thời Sơ, chỉ là một người không quen biết, cô cũng sẽ xúc động.
Chứ huống chi, Lục Thời Sơ thật sự mắc tội không đáng chết.
“Khóc cái gì! Thu nước mắt lại.” Trần Minh Tân không chịu nổi khi nhìn thấy nước mắt của cô, anh cảm thấy cô đang khóc vì Lục Thời Sơ.
Advertisement
Tô Ánh Nguyệt khóc rồi lại cười.
Cô không phải khóc vì Lục Thời Sơ, mà là nghĩ đến tương lai vô pháp vô thiên trước mặt của Trần Minh Tân.
Mặt mày Trần Minh Tân âm trầm, trong giọng nói tràn đầy sự kiên nhẫn: “Tôi cảnh cáo em, đây là lần cuối cùng! Còn có lần sau thì tôi đào xác của Lục Thời Sơ ra, làm thành cái sàng!”
Lời này nếu như dừng khác nói ra, Tô Ánh Nguyệt có thể cảm thấy chỉ là câu nói tức giận nhất thời.
Nhưng, từ trong miệng của Trần Minh Tân nói ra, cô lại không thể không tin.
Tô Ánh Nguyệt bống kìm nén nước mắt lại.
Trần Minh Tân thấy dáng vẻ nhẫn nhịn nuốt cơn giận này của cô thì càng nổi điên.
Anh giơ tay vòng ra sau gáy của cô, kéo đầu của cô lại, hung hăng hôn xuống.
Một cánh tay khác cũng đặt ở eo của cô.
Cả ngày nay Tô Ánh Nguyệt đã trải qua vui buồn lẫn lộn, lại bị anh dày vò một trận, không có ăn cái gì, sớm đã không có sức phản kháng tiếp rồi.
Trần Minh Tân hôn, cả người ép xuống, hai người cùng ngã ra giường.
Ý thức được anh muốn làm gì, cả người Tô Ánh Nguyệt trở nên cứng đờ, mấy chỗ trên người bị anh làm bị thương vẫn còn ẩn ẩn đau.
Cô không có đáp trả mà chỉ mở to mắt, nhìn gương mặt điển trai của Trần Minh Tân dần áp sát, trong lòng, có một khoảnh khắc trái tim mềm nhũn ra.
Mặc kệ nói thế nào, người đàn ông này cũng yêu cô.
Nhưng có những lúc, thật sự không chỉ vì yêu là đủ.
Yêu không phải toàn bộ.
Cô muốn thỏa hiệp, nhưng trái tim của cô không cách nào khiến cô thỏa hiệp.
Sự lơ đãng của cô bị Trần Minh Tân nhận ra.
Tay của anh siết chặt eo của cô coi như trừng phạt.
Trên người Tô Ánh Nguyệt vốn dĩ có vết thương mà trước đó anh không biết nặng nhẹ mà để lại, cái bóp này của anh vừa hay bóp trúng chỗ đau của cô, cô đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.
Trần Minh Tân vốn dĩ định chất vấn cô, thấy lông mày của cô nhíu lại, bất giác cũng nhíu mày theo.
Đột nhiên đứng dậy, anh giơ tay vén áo của cô lên.
Tô Ánh Nguyệt cảm nhận được động tác của anh, theo phản xạ có điều kiện cô đã giơ tay đẩy anh ra.
Trần Minh Tân bị phản ứng của cô làm cho sắc mặt tối đi, Tô Ánh Nguyệt cắn môi, không thu tay lại, cũng không dám dùng sức, chỉ lẩm bẩm nói: “Em không được...”
Không được thoải mái cho nên không muốn làm.
Bàn tay của con gái rất mềm, nhẹ nhàng để trên tay của anh, mềm mại, cô rõ ràng không có động nhưng anh lại cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Hơn nữa loại cảm giác ngứa ngáy này xuất phát từ trong tim của anh.
Anh có loại xúc động muốn nghiền nát cô.
Tầm mắt di chuyển, lại dừng trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt và cảnh giác của cô, thần sắc của anh khẽ động, bèn không nghi ngại mà vén áo của cô ra.
Cô không kịp ngăn cản, trên làn da trắng như tuyết đó, xuất hiện những vết xanh tím lớn nhỏ khắp nơi khiến anh rất kinh ngạc.
Lông mày của Trần Minh Tân nhíu chặt lại, lực đạo trên tay bất giác cũng nhẹ đi.
Mặc dù những cái này đều là anh làm, nhưng Tô Ánh Nguyệt ở trong mắt của anh lại cảm thấy nhục nhã.
Trần Minh Tân tự mình cởi quần áo của cô ra, sau khi nhìn những dấu vết dày đặc trên người cô, cả người rõ rành trở nên vô cùng âm trầm.
Tô Ánh Nguyệt không phản kháng được, chỉ có thể cứng đầu ngồi ở đó, hai tay hơi run tố cáo cảm xúc của cô lúc này.
Một tay của anh nắm eo của cô, một tay khác còn duy trì tư thế cởi quần áo của cô, biểu cảm khó đoán.
Tô Ánh Nguyệt không biết anh đang nghĩ điều gì.
Chính vào lúc đó, anh đột nhiên đứng dậy, Tô Ánh Nguyệt khẽ run lên, kéo lấy chăn che người lại.
Tuy nhiên Trần Minh Tân không có nhào đến, mà lại đi ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt hơi ngạc nhiên, không nhịn được mà lên tiếng, hỏi: “Anh... đi đâu?”
Vừa dứt lời, cô lại cảm thấy câu hỏi này rất thừa thãi.
Cô bây giờ còn hỏi mấy điều này để làm cái gì?
Trần Minh Tân quay đầu liếc nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như chiếc giếng cổ, trông thì không có dấu vết dao động gì, nhưng lại thần bí khó đoán, tối tăm đến dọa người.
Tay của Tô Ánh Nguyệt ôm chặt chăn, Trần Minh Tân chỉ nhìn cô vài giây rồi sải bước ra ngoài.
Chỉ là, khi anh ra ngoài thì đã đóng sầm cánh cửa rất lực rất mạnh.
Trong phòng dần trở nên yên tĩnh, Tô Ánh Nguyệt lúc này mới thở phào, cả người đều mềm nhũn ra, ngã ra giường, không động đậy.
Ngoài cửa, sau khi Trần Minh Tân đã đóng sầm cửa lại, đứng quay lưng với cửa phòng, biểu cảm trên mặt do dự bất định.
Một lúc sau, anh xoay người lại, bàn tay đặt trên tay nắm cửa rồi lại dừng lại.
Bọn họ ở trong phòng lăn qua lăn lại một hồi, sắc trời bây giờ đã sẩm tối, sắp đến thời gian cho bữa tối, anh cứ như thế mà ra ngoài, cô không biết giữ anh lại một chút sao?
Cũng phải, cô bây giờ trong tâm trí đều đang đau lòng vì Lục Thời Sơ, đâu có quan tâm anh chứ.
Càng nghĩ, anh càng cảm thấy trước đó không nên tha cho cô.
Nghĩ đến cảnh cô ôm chăn ngồi trên giường anh, cơ thể của Trần Minh Tân lập tức xảy ra thay đổi.
Anh không nhịn được mà chửi bậy một câu: “Shit!”
Không có dừng lại thêm một giây nào nữa, anh đi nhanh xuống lầu, lái xe rời khỏi.
Nam Sơn và Nam Kha đang trong vườn nói chuyện, nhìn thấy Trần Minh Tân phóng xe như một cơn giáo ra ngoaid, hai người đều sững người.
Nam Kha nhíu mày: “Boss anh ấy bị làm sao thế?”
“Có thể lại bị mợ chủ kích thích rồi.” Nam Sơn cảm thấy đầu của mình lại bắt đầu đau rồi.
“Có cần phải đuổi theo?”
“Chuyện của bọn họ, chúng ta không quản được.” Nam Sơn đánh tán ý nghĩ muốn đi theo của Nam Kha.
Trần Minh Tân lái xe đến phòng thí nghiệm của Mạc Tây Du.