Bây giờ Trần Minh Tân không tức giận sao?
Nhìn món mì ăn liền cô nấu cho anh, đối mặt với thứ thiếu dinh dưỡng như vậy anh nên tức giận mới phải? Vậy mà lại bắt đầu ăn như thế.
Vả lại… tâm trạng còn trông có vẻ là rất tốt.
Tô Ánh Nguyệt cau mày đứng ở trước mặt Trần Minh Tân, nhìn anh ưu nhã ăn xong bát mì.
Cô ngây người ra, có phần chưa tỉnh hồn lại.
Sau khi ăn xong, Trần Minh Tân đứng dậy rời đi không thèm nhìn Tô Ánh Nguyệt lấy một cái, cứ như anh chẳng phải người ngăn cô ở cửa bếp bắt cô đi nấu ăn.
Tô Ánh Nguyệt nhìn bóng lưng anh đi lên lầu, cảm thấy vết thương trên đầu càng đau hơn.
…
Advertisement
Ngày hôm sau, Mạc Tây Du thật sự tới để xem vết thương của Tô Ánh Nguyệt.
Mặc dù Trần Minh Tân yêu cầu rất dư thừa, nhưng Mạc Tây Du là người nghiêm khắc, anh ta nhất định sẽ thực hiện những gì mình đã nói.
Vết thương của Tô Ánh Nguyệt không nghiêm trọng, không cần phải mỗi ngày đến đây, nhưng anh ta rất coi trọng.
Hôm qua Tô Ánh Nguyệt bị Trần Minh Tân giày vò một trận, bây giờ vừa nhìn thấy Mạc Tây Du, cô không nhịn được mà hỏi anh ta: “Khi nào anh mới có thể làm kiểm tra tổng quát cho Trần Minh Tân?”
Cô cảm thấy mình thật sự không theo kịp mạch não của Trần Minh tân.
Tình huống ngày hôm qua hai người cãi nhau lớn như vậy, vậy mà anh vẫn còn có thể lôi cô dậy nấu cơm cho anh.
Vì để chọc giận anh, cô cố ý nấu mì gói cho anh ăn, nhưng cô không ngờ Trần Minh Tân lại ăn mà không hề nói một lời nào, cũng không tức giận.
Thật sự là càng ngày cô càng không đoán ra được tính tình của Trần Minh Tân.
Mạc Tây Du sửng sốt khi nghe lời này, dường như nghĩ tới điều gì đó, lập tức hỏi: “Sao thế?”
Tô Ánh Nguyệt nói cho Mạc Tây Du chuyện ngày hôm qua.
Tội nghiệp Mạc Tây Du cả đời chỉ có thể đối mặt với nhiều loại thuốc và thí nghiệm, hoàn toàn không hiểu chuyện giữa những người yêu nhau, nghe xong chỉ cau mày hồi lâu mà không nghĩ ra nên nói gì.
Advertisement
Cuối cùng, anh ta chỉ gật đầu: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
…
Buổi trưa, Trần Minh Tân trở về.
Tô Ánh Nguyệt đang nghiên cứu một bông hoa trong sân, cô cảm thấy bông hoa này rất đẹp, muốn mang nó về nước trồng.
Đúng lúc này, một người hầu đến nói với cô Trần Minh Tân đã về rồi.
Sau khi nghe điều này, Tô Ánh Nguyệt chỉ thở dài một hơi: “Sau này anh ấy về không cần phải nói với tôi.”
Hiện tại cô không thích ở riêng với Trần Minh Tân, cô chỉ cần Mạc Tây Du nhanh chóng kiểm tra Trần Minh Tân.
Cô càng ngày càng hy vọng Trần Minh Tân có thể bình phục trở lại thật sớm.
“Em nói lại lần nữa xem.”
Khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói của Trần Minh Tân từ phía sau truyền đến.
Tô Ánh Nguyệt sửng sốt, vừa quay đầu lại thì đã thấy Trần Minh Tân vẻ mặt âm trầm đứng sau lưng cô, anh mặc một chiếc quần tây đen, trên tay buông thõng một chiếc áo khoác, trông rất có sức sống, anh đứng đó tựa như một người mẫu bước ra từ tuần lễ thời trang, ngoại trừ việc trên mặt anh đang có thật nhiều sự tức giận.
Tô Ánh Nguyệt mím chặt môi.
Anh vừa nói gì? Bảo cô nói lại lần nữa sao?
Nói lại thì nói lại, ai sợ ai!
Tô Ánh Nguyệt ném cái xẻng trong tay xuống, hơi nâng cằm lên, nói: “Tôi nói là, sau này anh quay về thì không cần phải nói với tôi làm gì!”
“Ha!”
Trần Minh Tân cười nhạo rồi sải bước đi tới.
Chân Tô Ánh Nguyệt di chuyển nhanh hơn não, gần như theo bản năng, cô lùi lại một bước, nhưng vẫn không sánh được với tốc độ của Trần Minh Tân.
Anh bước tới chỗ cô chỉ trong vòng hai ba bước: “Không phải em nói em là vật cưng sao? Vật cưng là phải tự giác được.”
“…”Cô chỉ là làm một phép ẩn dụ thôi.
Kết quả là người đàn ông này lại trái một "vật cưng", phải một "vật cưng", anh muốn làm gì?
Anh thực sự điên rồi sao?
Tô Ánh Nguyệt nghẹn họng một chút, vẫn lớn tiếng hỏi: “Tự giác… gì chứ?
Trần Minh Tân đột nhiên nở nụ cười, thanh âm trong trẻo, xinh đẹp giống như băng tuyết, anh chậm rãi nói: “Nghe lời chủ nhân.”
Chủ nhân cái quái gì!
Tô Ánh Nguyệt nắm chặt tay, tức giận đến không nói nên lời.
Trần Minh Tân có vẻ hài lòng với sự kinh ngạc và bầu không khí mà cô biểu hiện ra, anh hơi lùi lại một chút, mắt vẫn nhìn cô: “Ngoài ra, nếu tôi gặp lại Lục Thời Sơ một lần nữa, tôi sẽ không bao giờ cho anh ta thêm cơ hội để sống sót rời khỏi tay tôi, nên em đừng bao giờ vọng tưởng đến việc ở bên anh ta nữa.”
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên chỉ cảm thấy vô lực.
Cô không biết nên giải thích thế nào với Trần Minh Tân, rằng cô đối với Lục Thời Sơ là có tình cảm gì.
Tuy nhiên, những lời của Trần Minh Tân đã cho thấy rằng, Lục Thời Sơ thực sự chưa chết.
Anh ấy ổn là tốt rồi.
Anh ấy là một nhân vật quan trọng trong Grissy, tổ chức chắc chắn sẽ bảo vệ anh ấy.
Cô chỉ hy vọng, cô sẽ không bao giờ gặp lại Lục Thời Sơ nữa.
Bởi vì gặp lại nhau, họ chắc chắn sẽ đứng ở hai phía đối lập.
Khi đó, cho dù Lục Thời Sơ ở vị trí nào, bọn họ cũng chỉ có thể là địch nhân.
Nếu Lục Thời Sơ lại rơi vào tay Trần Minh Tân, cô sẽ không can thiệp vào chuyện của Trần Minh Tân với anh nữa.
Không cần biết lúc đầu Lục Thời Sơ gia nhập Grissy vì lý do gì, những việc anh ấy làm sau đó đã quá ác độc rồi.
Các thí nghiệm sống đã đầu độc Trần Minh Tân, cô thậm chí còn nghi ngờ cái chết của Lý Yến Nam cũng liên quan đến Lục Thời Sơ…
Nghĩ đến đây, trong mắt Tô Ánh Nguyệt lóe lên một tia mất mát.
Sự mất mát này của cô rơi vào trong mắt Trần Minh Tân, anh đột nhiên nghĩ, cô có biểu hiện như vậy là bởi vì nghe anh nói cô và Lục Thời Sơ sẽ không bao giờ ở bên nhau.
Đôi mắt anh nhanh chóng trở nên u ám, giọng nói hơi lạnh lùng: “Em có biết người chủ sẽ thường làm gì nếu có một con vật cưng không nghe lời không?”
Lời nói của anh đã kéo suy nghĩ của Tô Ánh Nguyệt trở lại.
Tô Ánh Nguyệt liếc anh một cái, sau đó quay đầu sang một bên.
Điên khùng gì không biết! Cô không phải thú cưng của anh, cũng không muốn thảo luận về loại chủ đề không bổ ích này với anh.
Trần Minh Tân không quan tâm phản ứng của cô là như thế nào, tự nói: “Trước đây Thịt Bò không nghe lời, tôi đã nghĩ đến việc mang cho người khác, nên em tốt hơn hết là nên ngoan ngoãn một chút.”
Trần Minh Tân nói xong, nhìn cô thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
Tô Ánh Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng anh với ánh mắt chết lặng.
Giọng điệu của anh vừa rồi quá nghiêm túc, cô không thể không đối mặt.
Nếu Trần Minh Tân thực sự coi cô như thú cưng, anh sẽ đem cô mang đi cho người khác nếu cô không nghe lời…
Tô Ánh Nguyệt không thể tưởng tượng được, nếu cứ như vậy, cô còn có đủ dũng khí để ở bên cạnh Trần Minh Tân nữa không.
Khi tính khí của một người thay đổi, thì lòng người cũng sẽ thay đổi?
Tô Ánh Nguyệt sững sờ đứng một chỗ, một người hầu đi tới, nói nhỏ: “Thưa cô, ông chủ muốn cô vào nấu ăn.”
“Tôi biết rồi.”
Lần này Tô Ánh Nguyệt không có cự tuyệt, mà là nhanh chóng nấu cho Trần Minh Tân một bữa cơm đơn giản.
Khi đến bàn ăn, cô nhìn thấy vẻ mặt của Trần Minh Tân lộ ra vẻ hài lòng.
Tô Ánh Nguyệt tâm trạng phức tạp nghĩ, chắc là anh đã được lời đe dọa của mình phát huy tác dụng.
Nghĩ đến khả năng này, Tô Ánh Nguyệt thầm nghiến răng nghiến lợi, hiện tại Trần Minh Tân thật sự trêu cô là thú cưng sao?