Trong xe rơi vào im lặng.
Bầu không khí trở nên vô cùng kìm nén.
Rất lâu sau, Tô Ánh Nguyệt mới lên tiếng.
“Không cần phải đi đến chỗ bác sĩ Mạc đâu, vết thương của em không sao, sắp khỏi rồi.” Giọng nói của cô bình tĩnh nhưng nhỏ và khàn.
Nhưng Trần Minh Tân giống như không nghe thấy, hoàn toàn không quan tâm đến cô.
Tô Ánh Nguyệt chỉ có thể nói với tài xế: “Chúng ta định đi đâu thì đi thẳng đến đó, không cần phải đi đến chỗ bác sĩ Mạc.”
Lúc này, cuối cùng Trần Minh Tân cũng lên tiếng.
Advertisement
Anh chỉ lạnh lùng nói ra hai từ: “Không được.”
“Em nói là không cần phải đi đến chỗ Mạc Tây Du.” Trong lòng Tô Ánh Nguyệt cảm thấy không vui, ngay cả bác sĩ Mạc cũng không gọi, mà gọi thẳng tên của anh ta.
Cô hất cằm lên quay đầu nhìn Trần Minh Tân, trong ánh mắt mang theo một chút khiêu khích.
Anh nói phải đi, cô sẽ không đi.
Trần Minh Tân thờ ơ liếc nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
“Anh….” Tô Ánh Nguyệt muốn nói gì đó, lại không dám lên tiếng, chỉ có thể hừ một tiếng, sau đó quay đầu sang hướng khác.
Cuối cùng tài xế vẫn lái xe đi đến chỗ của Mạc Tây Du.
Tô Ánh Nguyệt biết, trứng không chọi lại được với đá, cũng không tức giận với Trần Minh Tân nữa, vừa xuống xe đã đi thẳng vào trong.
Tối qua Mạc Tây Du thức cả đêm để làm thí nghiệm, lúc này vừa mới dậy không lâu, lúc Tô Ánh Nguyệt đi vào, anh ta đang ngậm bánh bao xem dữ liệu phân tích.
Advertisement
“Bác sĩ Mạc.” Tô Ánh Nguyệt đi thẳng đến đối diện anh ta, ngồi xuống, khoanh hai tay, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Mạc Tây Du đang xem rất say mê, đột nhiên bị cô làm phiền, vẻ mặt không được tốt lắm.
Ngẩng đầu lên, phát hiện ra người đến là Tô Ánh Nguyệt, đôi lông mày hơi nhướng lên của anh ta lại dãn ra.
“Mợ chủ, sao cô lại đến đây?” Anh vừa nói, vừa đừng dậy rót nước cho cô.
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn anh, bây giờ bác sĩ Mạc còn rót nước cho người khác?
Phát hiện này, khiến cô cảm thấy rất thích thú, vì vậy, lúc Mạc Tây Du đưa nước đến trước mặt cô, cô mỉm cười híp mắt nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Tôi không hề muốn qua đây làm phiền anh, nhưng Trần Minh Tân cứ bắt phải đi đến đây, anh cũng biết, bây giờ anh ấy làm cái gì, nói cái gì, không có ai có thể ngăn cản, tôi cũng không có cách nào, anh có thể nhân cơ hội này kiểm tra cho anh ấy một chút.”
Cô vừa nhắc đến Trần Minh Tân, biểu cảm trên khuôn mặt Mạc Tây Du lập tức trở nên nghiêm trọng.
Anh ta đang muốn nói gì đó, thì Trần Minh Tân đi vào.
Mạc Tây Du mặt không biến sắc, liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt, sau đó lại nhìn Trần Minh Tân: “Cậu chủ.”
Trần Minh Tân đi đến gần, liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt, sau đó vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Vết thương của cô ấy bị đau, cậu kiểm tra cho cô ấy một chút.”
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy vậy, bất lực nhìn Mạc Tây Du, cô ngồi bế quan, Trần Minh Tân đứng bên cạnh cô, không nhìn vào ánh mắt của cô.
Vẻ mặt Mạc Tây Du rất bình tĩnh bắt đầu kiểm tra cho Tô Ánh Nguyệt.
Mặc dù biết vết thương của Tô Ánh Nguyệt không sao, nhưng Mạc Tây Du vẫn kiểm tra cho cô một cách cẩn thận.
Trần Minh Tân đứng bên cạnh một lúc, tiếng chuông điện thoại vang lên, anh liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt, phát hiện cô đang cúi đầu nghịch ngón tay của mình, không hề nhìn anh.
Anh có chút bất mãn nhướng mày, sau đó quay người đi ra ngoài nhận điện thoại.
Mạc Tây Du kiểm tra cho cô xong, vừa giúp cô băng bó vết thương vừa nói: “Vết thương hồi phục rất tốt.”
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy sắp khỏi rồi, anh ấy cứ khăng khăng muốn qua chỗ anh để anh kiểm tra cho tôi, lại làm phiền anh rồi.” Giọng nói của Tô Ánh Nguyệt mang theo một chút áy náy.
Mạc Tây Du đang khử trùng cho Tô Ánh Nguyệt, xem ra lạnh nhạt đến mức từ chối người khác như một người cách ngàn dặm, đang băng bó xử lý vết thương cho bệnh nhân, sức lực được khống chế rất tốt, Tô Ánh Nguyệt không hề cảm thấy gì.
Xứng đáng là một bác sĩ được Trần Minh Tân đầu tư một đống tiền cho.
Quả nhiên không phải là một bác sĩ bình thường có thể so sánh được.
“Không có gì, bình thường tôi ngoài làm thí nghiệm ra thì rất ít khám bệnh cho người khác, xem như là điều hòa một chút.” Giọng nói của Mạc Tây Du rất hờ hừng, nghe có vẻ như thật sự như vậy.
Tô Ánh Nguyệt sững sờ, không biết phải nói gì.
Lúc này Mạc Tây Du lại nói một câu: “Cậu chủ rất quan tâm cô.”
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy vậy, không kềm chế được bật cười thành tiếng: “Anh ấy nói anh ấy cũng rất quan tâm Thịt Bò.”
Trong đôi mắt chưa bao giờ dao động lại lộ ra một chút kinh ngạc.
Nói đến đây, cô lại không kiềm chế được nói ra sự khổ tâm của mình: “Anh ấy đem tôi và Thịt Bò so sánh với nhau, mấy ngày hôm nay đều như vậy, mỗi ngày một tính!”
Lúc này Mạc Tây Du đã băng bó xong, động tác giúp cô chỉnh sửa lại băng gạc hơi dừng lại, ra hiệu cho cô ngồi sang bên cạnh.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống, anh ta mới đi đến trước mặt cô ngồi xuống, ngước mắt lên liếc mắt nhìn về phía cửa, sau đó mới nói: “Tình hình cụ thể, cô nói đại khái cho tôi xem nào.”
Tô Ánh Nguyệt thấy vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc, trong lòng cũng căng thẳng: “Trần Minh Tân anh ấy…”
Mạc Tây Du dùng ánh mắt đừng nóng vội nhìn cô: “Cô nói đi.”
“Bây giờ anh ấy rất thất thường, không có một tính cách nhất định, hoàn toàn không thể hình dung được tính cách của anh ấy, cảm giác giống như mỗi ngày anh ấy lại trở thành một người khác…” Tô Ánh Nguyệt vừa nhớ lại tình huống hai ngày trước, vừa nói với anh ta.
Bởi vì Trần Minh Tân đang nghe điện thoại ở bên ngoài, giọng nói của Tô Ánh Nguyệt cũng rất nhỏ, chỉ có thể nói những chuyện tương đối quan trọng.
Mạc Tây Du nghe xong, lại trầm tư.
Mạc Tây Du vẫn chưa nói được gì, Trần Minh Tân đã quay lại.
Trần Minh Tân đi vào, nhìn thấy hai người ngồi đối diện nhau, liền biết được đã kiểm tra xong, đi đến, ngồi xuống bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, tiện tay cầm cốc nước đặt bên cạnh cô lên, cầm cốc nước mà cô chưa uống hết để uống, sau đó mới lên tiếng: “Vết thương của cô ấy sao rồi?”
Vẻ mặt Mạc Tây Du rất nghiêm túc nói: “Không có vấn đề gì lớn, hồi phục rất tốt, hai ngày nữa là có thể tháo băng gạc rồi.”
Vẻ mặt anh ta rất bình thường, không nhìn ra có bất kỳ chỗ nào không đúng.
Tô Ánh Nguyệt vì lúc nãy nói với Mạc Tây Du về chuyện của anh nên lúc này sau khi nhìn thấy anh, có chút chột dạ.
Cô cúi xuống nhìn sàn nhà, nghịch ngón tay của mình không nói gì.
Trần Minh Tân nghe xong lời nói của Mạc Tây Du, kéo cô đừng dậy, muốn đi ra ngoài.
Mạc Tây Du lập tức đứng lên: “Cậu chủ, hình như rất lâu rồi cậu không khám sức khỏe.”
Trần Minh Tân nhìn anh ta, giống như đang suy nghĩ cái gì đó: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, tháng trước cậu mới kiểm tra sức khỏe cho tôi.”
Mạc Tây Du có chút bối rối khẽ ho một tiếng: “Nhìn khí sắc của anh không quá tốt, vì vậy muốn kiểm tra cho anh một chút, đây cũng là ý của mợ chủ.”
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy Mạc Tây Du nhắc đến mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, lại phát hiện ra anh ta và Trần Minh Tân đều đang nhìn cô.
“Ợ…”
Lúc này cô không có chút phản ứng gì, mở miệng nhưng không biết phải nói gì, lại nghe thấy giọng nói của Mạc Tây Du vang lên: “Mợ chủ, lúc nãy cô nói với tôi là gần đây công việc của cậu chủ rất bận rộn, lo lắng về tình hình sức khỏe của anh ấy, kêu tôi kiểm tra cho anh ấy….”
Khuôn mặt cô tràn đầy sự mơ hồ nhìn Mạc Tây Du, cô đâu có nói là Trần Minh Tân gần đây quá bận, quan tâm đến tình hình sức khỏe của anh ấy…