Quả nhiên, cô vừa ngồi vững, Trần Minh Tân đã đưa tay ra kéo quần áo của cô.
Anh không có vẻ gì là kiên nhẫn, mùa hè quần áo lại mỏng, chưa tới hai lần mà quần áo trên người Tô Ánh Nguyệt đã bị anh giật xuống quăng ra trên mặt đất.
"Anh..." Tô Ánh Nguyệt ôm lấy mình, cắn môi nửa ngày nói không ra lời.
Cô chỉ muốn thăm dò anh một chút chứ thật sự không muốn sẽ cùng anh làm thật!
Ánh mắt Trần Minh Tân rơi ở trên người cô, ánh sáng trong đôi mắt ngày càng trở nên tối lại, anh dễ dàng mở tay của cô vòng ra sau lưng sau đó đem hai tay giữ chặt lại, nghiêng người hôn xuống cái cổ non mềm của cô.
Da thịt trên cổ nhẵn nhụi và mềm mại.
Tô Ánh Nguyệt cắn môi, không để cho mình phát ra âm thanh.
Advertisement
Trần Minh Tân lại tiếp tục tiến đến bên tai cô nhẹ giọng hỏi: "Kìm nén không khó chịu sao?"
Một câu này mang theo hai ý nghĩa, giống như là cố ý chọc thủng lời nói dối trước đó bảo muốn đi tới phòng vệ sinh của cô, lại giống như nói đến tình cảnh của cô lúc này.
Anh hạ thấp giọng nghe vào trong tai cô càng trở nên quyến rũ, cô hít sâu một hơi, hô hấp càng nặng nề hơn.
Trần Minh Tân hôn lên lỗ tai của cô, giở trò cũ, ở bên tai cô nói khẽ: "Không cần phải nhịn, anh không chê cười em..."
Nói là không chê cười cô nhưng lời cuối của anh đã nhiễm lên một chút ý cười.
Tô Ánh Nguyệt vô cùng tức giận, ngửa đầu cắn một cái vào trên cái cổ của anh, cảm thấy mình dùng sức có hơi quá mạnh Tô Ánh Nguyệt mới buông ra.
Giống như bất kể lúc nào, cô đều không phải là đối thủ của Trần Minh Tân.
Cô đành phải thừa dịp lúc làm loại chuyện này cắn anh một cái, cắn yêu anh để giải hận.
Dù sao anh cũng sẽ không cắn lại cô.
Ít nhất là sẽ không nỡ cắn đau cô.
Advertisement
Tô Ánh Nguyệt cũng không biết, sự tự tin này của mình từ đâu mà tới.
Trần Minh Tân đau đến mức hít mạnh một hơi khẽ kêu lên một tiếng, đột nhiên nâng người lên, trong đôi mắt đen nhánh giống như là có vòng xoáy muốn đem cô hút đi vào.
Tô Ánh Nguyệt hơi run rẩy, bộ dáng này của Trần Minh Tân khiến tim cô hơi đập nhanh lên.
Anh nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt giống như là dã thú đem con mồi khống chế ở trong phạm vi thế lực của mình, một khắc trước khi muốn bắt giết nó kia có vẻ hững hờ nhưng lại nắm chắc mười phần.
Cuối cùng Tô Ánh Nguyệt cũng cảm nhận được sự sợ hãi, cô giống như cầu xin tha thứ đưa tay ra ôm anh sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mêm mại của anh.
Trần Minh Tân ăn mềm không ăn cứng, Tô Ánh Nguyệt rõ ràng nhất điểm này.
Thế nhưng cô lại không biết, bây giờ Trần Minh Tân đã là tên đã trên dây, không phát không được.
Tô Ánh Nguyệt dịu dàng lấy lòng đối với anh mà nói rất được lợi nhưng cũng càng khiến anh khó nhịn hơn.
Trần Minh Tân như một đứa trẻ bướng bỉnh, người khác càng muốn làm cái gì thì anh lại càng không cho cô đạt được.
...
Rốt cuộc Tô Ánh Nguyệt sâu sắc trải nghiệm một lần ý tứ của bốn chữ "Tự chui đầu vào rọ" này.
Toàn thân cô xụi lơ tùy ý để Trần Minh Tân ôm cô trở về phòng.
Ra khỏi phòng làm việc, cô sợ gặp phải người giúp việc nên trong toàn bộ quá trình trở về phòng ngủ, đầu cô đều là rúc vào trong ngực Trần Minh Tân.
Hết lần này tới lần khác Trần Minh Tân lại giống như đang đi dạo, bước đi rất chậm rãi từ tốn.
Đối với Tô Ánh Nguyệt mà nói, con đường về đến phòng đơn giản chính là một giây dài như một năm.
Cuối cùng cũng về tới phòng, Tô Ánh Nguyệt vừa rời khỏi ngực Trần Minh Tân liền trực tiếp vọt vào trong phòng tắm, đem cửa đóng rầm lại một tiếng.
Sau khi đi vào, lại nhanh chóng đem cửa khóa trái lại.
Tô Ánh Nguyệt tựa ở trên cửa thở dài nhẹ nhõm, cô nghiêng đầu ghé ở trên cửa nghe ngóng một chút đến khi không cảm nhận được có người ở ngoài cửa cô mới xoay người đi mở nước tắm rửa.
Trận này của cô và Trần Minh Tân ở trong phòng làm việc hoàn toàn là ngoài dự liệu của cô.
Cô cho rằng bây giờ tính tình của Trần Minh Tân quái như thế quái có lẽ sẽ không có hứng thú mấy đối với thân thể của cô mới đúng.
Nhưng sự thật đã chứng minh, Trần Minh Tân sao có thể không hứng thú đối với thân thể cô, rõ ràng còn là càng nhiều hơn trước.
Bên ngoài phòng tắm, Trần Minh Tân đứng ở trong phòng hai tay bắt chéo bên hông, lông mày nhíu chặt lại, đôi mắt bất mãn chăm chú nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm.
Rất tốt, người phụ nữ này thật sự là một chút tiến bộ cũng không có.
Lúc biết mình chọc ra chuyện còn ở ngay trước mặt anh tỏ ra yếu thế xin khoan dung tha thứ nhưng sau khi xong việc lại trực tiếp đem anh nhốt ở bên ngoài cửa phòng tắm.
Cô sợ anh chỗ nào? Rõ ràng chính là gan to bằng trời!
Trần Minh Tân càng nghĩ lại càng cảm thấy tức giận.
Anh đi đến trước bàn trang điểm của Tô Ánh Nguyệt, tìm một cái cài tóc nhỏ ở trong ngăn kéo sau đó đi đến trước cửa phòng tắm, hai ba lần liền đem khóa cửa phòng tắm mở ra.
Tô Ánh Nguyệt trừng mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông vừa mở cửa đi vào, trong lòng thì đang chửi mình ngu xuẩn.
Sao cô lại có thể quên mất Trần Minh Tân là một người đàn ông không có gì là không làm được chứ, những cái thứ oai môn tà đạo kia không có cái nào là không biết!
"Ha ha, anh cũng muốn tắm rửa à?" Tô Ánh Nguyệt hướng anh đổi một khuôn mặt tươi cười sau đó quay đầu nhìn về phía khăn tắm đang đặt ở bên cạnh tính toán xem mình có thể thuận lợi từ trong bồn tắm đi ra lấy khăn tắm sau đó không để Trần Minh Tân bắt được đi ra ngoài hay không.
Trần Minh Tân từ tròng mắt quay tròn đã nhìn ra được suy nghĩ của cô.
Anh trở tay đóng cửa phòng tắm lại, vừa mở nút áo vừa đi về phía bồn tắm lớn.
Tô Ánh Nguyệt đang định đứng dậy lại nghe thấy anh nhàn nhàn nói: "Nếu như em muốn ngày mai không xuống giường được thì bây giờ cứ làm chuyện em nghĩ kia đi."
"..." Anh đã nói như vậy cô còn dám làm cái rắm!
Tô Ánh Nguyệt đành phải "Nén giận" cùng nhau tắm rửa với anh, chỉ có điều trong quá trình tắm rửa tất nhiên không thể tránh được bị Trần Minh Tân chiếm tiện nghi.
Thời gian tắm rửa hơi dài, lúc hai người đi ra đã đến thời gian bữa tối rồi.
Hai người xuống lầu đã nhìn thấy Trần Chính đang đứng trong đại sảnh, hẳn là có chuyện tìm Trần Minh Tân.
"Cậu chủ Minh Tân, mợ chủ, ngài bá tước bảo tôi tới gọi hai người tới đó cùng nhau ăn bữa tối." Trần Chính hơi khom người, rất là cung kính.
Từ khi sau khi Trần Chính gọi cô là "mợ chủ", Tô Ánh Nguyệt đã trở thành chủ đề nói chuyện hấp dẫn ở lâu đài Mogwynn.
Mặc dù cô rất ít khi đi ra ngoài nhưng cũng biết tất cả phụ nữ trong lâu đài đều đang thảo luận về cô.
Nghe thấy Trần Chính nói Trần Úc Xuyên gọi bọn họ đi qua đó ăn bữa tối, Tô Ánh Nguyệt không khỏi quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.
Vẻ mặt Trần Minh Tân rất bình tĩnh, cũng không trả lời ngay mà giống như là đang tự hỏi cái gì.
Một lát sau, Trần Minh Tân mới nói: "Thân thể của vợ tôi có chút không thoải mái, ông về nói với ông ngoại một tiếng là ngày mai tôi sẽ qua đó tìm ông ấy."
Nói xong, anh liền đưa Tô Ánh Nguyệt đi tới phòng ăn.
Tô Ánh Nguyệt im lặng đi theo Trần Minh Tân trong lòng thầm nghĩ lúc Trần Minh Tân đối mặt với người khác lại tỉnh táo hơn nhiều so với lúc ở trước mặt cô.
Ít nhất là khi anh không muốn đi tới chỗ Trần Úc Xuyên ăn tối còn biết tìm cô để lấy cớ.
Cứ như vậy, Trần Chính cũng không thể nói thêm gì nữa mà đương nhiên Trần Úc Xuyên cũng có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.
Mà Trần Minh Tân đối với cô hoàn toàn là muốn thế nào thì làm thế đó, muốn làm gì thì làm, muốn nói cái gì thì nói, muốn làm cái gì là làm, không hề cố kỵ.