Nam Sơn khẽ gật đầu, xoay người chuẩn bị rời khỏi thì lại nghĩ đến chuyện anh ta nói trước đó với Trần Minh Tân.
Anh ta do dự một lát, sau đó nói: “Mợ chủ.”
“Có chuyện gì?” Tô Ánh Nguyệt cũng chuẩn bị về phòng, nghe thấy giọng nói của anh ta thì quay đầu nhìn anh ta.
Kết quả, Nam Sơn mặt mày do dự, nhưng cuối cùng vẫn không có mở miệng.
Tô Ánh Nguyệt đi tới, hỏi anh ta: “Sao vậy?”
“Lục Thời Sơ, anh ta đã là người của Grissy, mặc kệ anh ta vì nguyên nhân gì thay Grissy làm việc, anh ta đều không vô tội được, vì tiểu đội ‘K7’ là một tay anh ta lập lên, anh ta lấy người sống làm thí nghiệm, giúp người của Grissy hại người, điều này đều là sự thật không thể chối cãi.”
Boss đã lạ lệnh, lần sau nhìn thấy Lục Thời Sơ thì muốn thấy thi thể của anh ta, thế thì Lục Thời Sơ chắc chắn sông không nổi rồi.
Anh ta không muốn Tô Ánh Nguyệt vì Lục Thời Sơ mà tiếp tục gây chuyện không vui với Trần Minh Tân nữa.
Advertisement
Mặc kệ tính tình của Trần Minh Tân bây giờ như thế nào, nhưng anh ta nhìn ra được, Tô Ánh Nguyệt đối với Trần Minh Tân mà nói vẫn quan trọng nhất.
Tô Ánh Nguyệt không có ngờ Nam Sơn đột nhiên lại nhắc đến Lục Thời Sơ.
Nụ cười trên mặt của cô ngưng trệ, đáy mắt xuất hiện một tia lạc lõng, ngữ khí hơi trầm xuống: “Những điều này, tôi đều biết.”
Biết là một chuyện, chấp nhận lại là một chuyện khác.
Nam Sơn cũng không tiếp tục nói nhiều, khẽ cúi đầu, sau đó rời khỏi.
Hôm qua bắt đầu từ trên đường trở về ừ bên ngoài, Trần Minh Tân không có dừng lại.
Tô Ánh Nguyệt cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện của Lục Thời Sơ.
Bây giờ bị Nam Sơn đột nhiên nhắc tới, cô không thể không suy nghĩ.
Cô còn nhớ địa chỉ và dãy số điện thoại đó.
Muốn đi tìm anh ta sao?
“Đi đâu?”
Giọng nói quen thuộc vang lên ngay trước mặt, Tô Ánh Nguyệt vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Trần Minh Tân đang đứng cách cô không xa.
Advertisement
Trên người anh mặc bộ quần áo ở nhà, nhưng biểu cảm của anh lại không có thả lỏng một chút nào, nhìn cô chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu cả người của cô vậy.
Tô Ánh Nguyệt ổn định lại tâm trạng rồi đi tới: “Ra ngoài hít thở không khí, cả ngày cứ ở trong phòng có chút bí bách.”
Bởi vì nghĩ đến chuyện của Lục Thời Sơ, cho nên cảm xúc của cô không có cao, mà trông có chút bơ phờ, không có tinh thần tốt như trước.
Trần Minh Tân tỉ mỉ đánh giá cô một hồi, nghĩ đến hôm nay bọn họ quả thực ở trong nhà nhàn rãi một ngày, suy nghĩ một lúc bèn nói: “Chúng ta đi dạo bên hồ.”
Vừa dứt lời, tay của Tô Ánh Nguyệt đã bị anh nắm lấy, kéo cô đi ra bên ngoài.
“Đi dạo bên hồ?” Tô Ánh Nguyệt nhìn ánh mắt trời trên đỉnh đầu, lúc này ra ngoài có hơi nóng nha.
Trần Minh Tân nghe hiểu ý trong lời nói của cô, bước chân hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục kéo cô đi.
Thiết bị ở phòng gym trong biệt thự Mogwynn rất đầy đủ, ở trong đại sảnh bên ngoài, còn có một dãy xe đạp, cũng là dùng để rèn luyện sức khỏe, khi thời gian mát mẻ, có một số người sẽ đạp xe đạp đi chơi.
Trần Minh Tân tùy tiện lấy một chiếc đạp ngồi lên, quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, ra hiệu cô ngồi lên xe.
Tô Ánh Nguyệt mở trừng mắt kinh ngạc: “Xe đạp?”
Tổng giám đốc đi xe đạp, mang cô đi dạo bên hồ?
Sao lại có loại cảm giác giống phim thần tượng thanh xuân vậy.
Trái tim thiếu nữ của Tô Ánh Nguyệt đập thình thịch, hai mắt của cô phát sáng nhìn Trần Minh Tân, sau đó ngồi phía sau xe đạp của Trần Minh Tân.
“Ngồi vững.” Giọng nói dễ nghe của Trần Minh Tân truyền vào trong tai cô, không đợi cô trở lời, Trần Minh Tân đã đạp xe đi ra bên ngoài biệt thự Mogwynn.
Anh tay dài chân dài, đạp xe rất nhanh.
Tô Ánh Nguyệt kêu lên một tiếng rồi ôm lấy eo của anh: “Quá nhanh rồi, anh đi chậm một chút.”
Cô cảm thấy chiếc xe giống như muốn bay đi vậy.
Trần Minh Tân đạp trả cô giống như anh không nghe thấy, tiếp tục đạp nhanh.
Tô Ánh Nguyệt chỉ đành dùng một tay giữ váy, gắng sức ghé sát vào tai của anh nói: “Váy của em...”
“Két...”
Anh lập tức phanh xe, bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên âm thanh chói tai.
“Anh đạp chậm một chút, em mặc váy.” Tốc độ của xe đạp quá nhanh, váy của cô cũng sẽ bị tốc lên.
Trần Minh Tân không nói hai lời, quay đầu trở về.
“Này, không phải nói muốn đi dạo bên hồ sao!” Lúc này đến lượt Tô Ánh Nguyệt không hài lòng, đã nói đi dạo bên hồ rồi mà?
Cô mới trên chiếc xe đạp tìm được một ít cảm giác thanh xuân, Trần Minh Tân lại muốn trở về rồi?
“Thay váy.” Mặt mày Trần Minh Tân không có biểu cảm gì vứt lại 2 chữ này.
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, kiện quyết lạ thường nói: “Em không muốn!”
Cô không muốn thay váy, thiếu nữ tóc dài mặc váy ngồi trên xe đạp, cảnh đẹp biết mấy.
Nhưng Trần Minh Tân không để ý đến trái tim thiếu nữ của cô, mà nhất quyết dẫn cô trở về thay váy.
Trong lòng của Tô Ánh Nguyệt không vui, ngồi phía sau xe luôn cựa quậy.
Trần Minh Tân không nhịn được mà dừng lại.
Xe đạp dừng lại, Tô Ánh Nguyệt lập tức ngoan ngoãn trở lại, không dám nhúc nhích nữa.
Trần Minh Tân một chân giẫm trên đất, một chân khác còn chống bàn đạp, tóc tai hơi rối, mặt mày đẹp trai lạnh lùng, cảm thấy rất giống như trong tranh, có loại cảm giác chấn động khó nói lên lời.
Tay của Tô Ánh Nguyệt càng nhanh hơn cái đầu của cô, cô rút điện thoại ra chụp một kiểu ảnh cho Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân mua một chiếc điện thoại có kỹ năng rất tốt cho cô, khi chụp ảnh tự động sử dụng góc chụp rộng, làm mờ cảnh phía sau, cả người trông rất chân thực mà còn lập thể, giống như người mẫu chụp quảng cáo xe đạp vậy.
Tô Ánh Nguyệt hài lòng nhìn bức ảnh, vừa ấn lưu, cô đã bị Trần Minh Tân đến ngồi ở khung xe phía trước.
cô một tay cầm điện thoại, nhất thời trọng tâm có chút không vững, chỉ đành giơ tay ôm lấy cổ của Trần Minh Tân.
“Đừng buông tay.”
Trần Minh Tân vừa dứt lời, chiếc xe đạp liền lăn bánh.
Tô Ánh Nguyệt một tay vừa cầm điện thoại, tay khác ôm lấy cổ của Trần Minh Tân, dựa vào trong ngực của anh không dám nhúc nhích.
Cô sai rồi, cô không nên to gan làm càn với Trần Minh Tân.
Bởi vì, anh luôn có cách trị cô.
Cô run rẩy nói: “Em... em muốn ngồi phía sau...”
Ngồi trên khung ở phía trước không có thoải mái, chỗ cũng hẹp, cả người xe đều dính vào người của Trần Minh Tân, cô cũng không dám cựa quậy, sợ bị ngã.
Tổ hợp trai đẹp gái xinh, lái xe đơn, còn dùng tư thế thân mật như vậy, tự nhiên sẽ dẫn đến vị chú ý của mọi người xung quanh, thậm chí còn có mấy nhóc qua đường huýt sáo với bọn họ.
Trần Minh Tân căn bản không để ý đến cô.
Tô Ánh Nguyệt chỉ đành cầu khẩn đừng để người bên truyền thông nào chụp được, nếu không cô không dám chắc chắn, tiêu đề báo ngày mai nhất định sẽ là cô và Trần Minh Tân.
Cô không có thói quen thể hiện tình cảnh ra bên ngoài như vậy.
Từ biệt thự Mogwynn lái xe đến bờ hồ, tốn mất nửa tiếng đồng hồ.
Vừa hay nhìn thấy ánh mặt trời nghiêng về phía tây được các tòa nhà cao ốc che lấp, mặt trời đỏ như máu, dòng nước lấp lánh.
Trần Minh Tân chống một chân, khiến xe đạp dừng lại.
Tô Ánh Nguyệt cơ thể cứng nhắc ngồi không nhúc nhích, anh vừa dừng lại, cô lập tức nhảy xuống.
Cô di chuyển đến chiếc ghế đá dài ở bên cạnh và ngồi xuống: “Thật mệt...”
Trần Minh Tân để xe đạp ở một bên, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có một đôi tay đang bóp eo của cô.
Cô quay sang nhìn Trần Minh Tân.
Anh đang cúi đầu cúi mày xoa bóp ép cho cô, biểu cảm nghiêm túc đến mê hoặc người khác.