Biểu tình của anh chuyên chú xoa bóp eo cho cô, biểu cảm cả Tô Ánh Nguyệt lại nghiêm túc nhìn anh.
Một lúc sau, Trần Minh Tân cảm thấy được rồi, lúc thu tay lại thì nhìn thấy Trần Minh Tân đang nhìn mình.
Anh nhướn mày: “Còn cảm thấy không thoải mái?”
Tô Ánh Nguyệt hoàn hồn, vội vàng nói: “Không, không có.”
Trần Minh Tân bèn không nói gì nữa, quay đầu nhìn về phía mặt hồ, người dựa vào lưng ghế, khẽ híp mắt lại, biểu tình thư giãn ít có.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên người của anh, giống như được mạ thêm một lớp ánh kim, cả người của anh đều được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mờ ảo, khiến anh trông không có chút cảm giác chân thực.
Advertisement
Tô Ánh Nguyệt lên tiếng gọi anh: “Trần Minh Tân.”
Trần Minh Tân chậm rãi quay đầu nhìn cô, cánh tay dài giơ ra, kéo cô vào trong ngực.
Tô Ánh Nguyệt trước thì hơi sững sờ, sau đó bèn dịu dàng dựa vào, ỷ lại trong ngực của anh.
Dường như, rất lâu rồi, hai người không có ngồi bên nhau bình yên như vậy.
...
Thứ hai, Trần Minh Tân sáng sớm đã đi đến công ty.
Trước khi đi, Tô Ánh Nguyệt còn thắt cà vạt thay cho anh, hôm qua sau khi từ bờ hồ trở về, bầu không khí ấm áp giữa hai người vẫn duy trì đến bây giờ.
Tiễn Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt cũng định ra ngoài.
Advertisement
Cô muốn đi tìm Mạc Tây Du.
Số lần tiếp xúc giữa cô và Mạc Tây Du nhiều rồi, giữa hai người dần xuất hiện sự ngầm hiểu, đối với tình hình của Trần Minh Tân, bọn họ sẽ nói riêng với nhau, mà không để Trần Minh Tân biết.
Bản thân Trần Minh Tân rất khó phát hiện tính tình của mình thay đổi, cho dù anh có cảm giác, Tô Ánh Nguyệt cũng không nhẫn tâm nói ra.
“Kết quả kiểm tra của Trần Minh Tân như thế nào rồi.”
Tô Ánh Nguyệt trước đó đã gọi điện cho Mạc Tây Du, lúc cô đến, Mạc Tây Du đang đợi cô rồi.
“Tình trạng sức khỏe cơ thể không có vấn đề gì.” Mạc Tây Du dẫn cô đi vào bên trong, thuận tiện giải thích tình trạng của Trần Minh Tân.
Cơ thể của Trần Minh Tân rất khỏe mạnh, điều này cũng tính là chuyện rất an ủi.
Tô Ánh Nguyệt lại hỏi: “Còn những cái khác thì sao?”
“Cái khác thì kiểm tra không ra được, tôi chỉ có thể căn cứ vào hành vi thường ngày để phán đoán những sự biến hóa tâm cảnh của cậu ấy.”
Khi hai người nói chuyện thì đã đến phòng thí nghiệm của Mạc Tây Du.
“Mời ngồi.” Anh ta kéo ghế thay cho Tô Ánh Nguyệt, lại rót nước thay cho cô.
Tô Ánh Nguyệt lưu ý đến, trên bàn làm việc của anh ta có nhiều thêm vài quyển sách liên quan đến tâm lý học.
Mạc Tây Du cảm nhận được ánh mắt của cô, lướt qua mấy quyển sách tâm lý học kia, mới ngồi xuống đối diện với cô.
“Tôi phát hiện một quy tắc, cậu chủ càng ở trước mặt người mình quen thì càng dễ nổi cáu.” Mạc Tây Du ngừng lại một chút sau đó tiếp tục nói: “Tôi qua tôi dành thời gian rảnh đi đến gặp mấy nhân viên của tập đoàn LK, tìm hiểu một chút tình hình của cậu chủ bình thường ở công ty, mặc dù tính tình rất tệ, nhưng không tính là quá đáng lắm.”
“Ý của anh là... Anh ấy chỉ quá đáng với tôi?” Tô Ánh Nguyệt khẽ lắc đầu phủ nhận cách nói này với mình: “Không phải, ý của tôi là, anh ấy chỉ ở trước mặt những người thân cận của mình mới hoàn toàn không có không chế được hay sao?”
“Có thể nói như vậy.” Mạc Tây Du tiếp tục nói: “Con người đều có bản năng tránh nguy hiểm, cậu chủ cũng không ngoại lệ, trong bản tính của cậu ấy chính là một con người hết sức cẩn thận, ở trong nhận thức của cậu ấy, đại khái cảm thấy cô khiến cậu ấy yên tâm, cho nên cậu ấy sẽ không kiêng nể gì cả.
Chẳng mấy chốc, trong lòng Tô Ánh Nguyệt cảm thấy được an ủi.
Ít nhất, ở trong lòng của Trần Minh Tân, cô có thể khiến anh yên lòng.
Nhưng, sự khiêng nể này dựa trên tiền đề cô được tự do, và có lẽ không có tốt đẹp như vậy.
“Anh ấy cảm thấy người tôi yêu là Lục Thời Sơ, anh ấy thậm chí còn cho rằng tôi vì Lục Thời Sơ mà không muốn sinh con cho anh ấy!” Nói đến chuyện này, cô lại không biết nên khóc hay lên cười.
“Mặc kệ tôi giải thích thế nào, anh ấy đều không tin.”
Mạc Tây Du nghe thấy lời cô nói thì rơi vào trầm tư trong thời gian ngắn, sau đó nói: “Cậu ấy sẽ không tin.”
“Tại sao? Tôi phát hiện anh ấy bây giờ rất hay nghi ngờ, rất dễ nổi cáu, tính tình bất định...” Tô Ánh Nguyệt dường như cũng không nghĩ đến từ ngữ nào hay, giơ tay vén tóc ra sau tai, mới nói: “Có khi cũng sẽ rất dịu dàng tinh tế.”
Bóp eo cho cô, nửa đêm bế cô lên giường ngủ, những điều này cũng coi như những chuyện dịu dàng tinh tế.
Cô nói xong thì mới cảm giác có chút khó xử, cô thật sự không phải muốn lộ chuyện ân ái ra...
May là biểu tình của Mạc Tây Du không có thay đổi.
“Cho dù là người tâm thần, sau khi dùng thuốc cũng có thể yên tĩnh trở lại, tôi nghĩ, đại khái là cậu ấy cảm thấy nên cô làm chuyện gì đó khiến cậu ấy mong muốn, khi cậu ấy hài lòng, cậu ấy mới trấn định trong một thời gian ngắn, không tiếp tục nổi giận nữa.”
Mạc Tây Du nói xong, cụp mắt xuống, đáy mắt vụt qua một tia lo lắng.
Nếu như vấn đề trên có thể, anh ta có thể dùng dùng thiết bị dò xét, còn có thể nghiên cứu thuốc, nhưng vấn đề tâm lý và tinh thần này, người bệnh lại không thể phối hợp, anh ta cũng chỉ có thể dò xét được tình trạng bên ngoài, hơn nữa, tính không ổn định quá lớn.
Anh ta chỉ nghĩ đến chuyện của mình, không có chú ý đến sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt trở nên tái nhợt: “Ý của anh là gì? Cái gì mà người bị bệnh tâm thần, Trần Minh Tân anh ấy không phải người điên!”
Khi nói câu cuối cùng, cô bỗng đứng bật dậy, trên gương mắt trắng trẻo đều là biểu cảm tức giận.
Mạc Tây Du không ngờ Tô Ánh Nguyệt sẽ có phản ứng lớn như vậy, anh ta muốn nói cái gì đó, cũng không có tâm tư tinh tế nhiều.
Anh ta lạnh mặt, mặt mày nghiêm túc nói: “Rối loạn tâm thần, không thể suy nghĩ theo hướng bình thường, nhưng khi làm kiểm tra cho cậu chủ, lại không có phát hiện hệ thống thần kinh của cậu ấy không thấy có bất kỳ tổn thương hay thay đổi nào, hành vi của cậu ấy thời gian lâu dần đã lệch hẳn so với lúc bình thường, điều này chính là biểu hiện của chứng rối loạn tâm thần!”
Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt trở nên căng thẳng, hai tay đang buông thõng lập tức siết chặt lại: “Anh ấy chỉ là tính tình trở nên tệ hơn một chút mà thôi, con người đều có cảm xúc của mình, thỉnh thoảng tính khí cáu giận một chút, điều này không có quá nghiêm trọng đâu!”
“Mợ chủ, tôi hy vọng cô có thể bình tĩnh lý trí, tôi nói đều là sự thật, tình trạng của cậu chủ bây giờ chính là như thế, hơn nữa, tôi nghi ngờ cậu ấy xuất hiện chứng rối loạn tâm thần không phải vì tác dụng phụ của thuốc giải ‘K1LU73’, tác dụng phụ của thuốc tổn hại đến thần kinh thì có thể kiểm tra được, tôi từ lúc bắt đầu đến bây giờ đều không có kiểm tra được sự tổn thương trong hệ thống thần kinh của cậu ấy.”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, hít một hơi thật sâu, mới hỏi tiếp: “Ý này là gì?”
“Ngoại trừ nguyên nhân do nhiễm trùng và chấn thương hệ thần kinh trung ương, chỉ còn lại một nguyên nhân, tâm lý của cậu chủ rất mạnh mẽ, mấy yêu tố bên ngoài rất khó ảnh hưởng đến cậu ấy, tôi nghi ngờ, cậu ấy bị mắc chứng rối loạn tâm thần di truyền.”
Mạc Tây Du nói xong thì nhìn chăm chú vào Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt sắc bén lại lạnh lẽo.
Tô Ánh Nguyệt lảo đảo lùi lại mấy bước, mặt mày trắng như tờ giấy: “Không phải nói... chỉ là tác dụng phụ của thuốc giải ‘K1LU73’ thôi sao?”
Mạc Tây Du nhíu mày, nhẫn nại giải thích: “Tôi mới đầu cũng tưởng như vậy, nhưng tôi đã kiểm tra cho cậu chủ mấy lần rồi, đều không có phát hiện hệ thống thần kinh của cậu ấy xảy ra bệnh biến, khi tôi làm thí nghiệm trên chuột bạch, quả thực hệ thống thần kinh xảy ra tình trạng bệnh biến, nhưng cậu chủ không có, nguyên nhân có khả năng duy nhất chính là di truyền.”