Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực (Dị Bản)

CHƯƠNG 648: RẤT NHANH CÓ THỂ GẶP ĐƯỢC MỘC TÂY

Tô Ánh Nguyệt vững vàng nằm trên lưng của Trần Minh Tân, tay cầm đèn pin, soi đường cho Trần Minh Tân.

Một cơn gió biển thổi đến, quần áo trên người Trần Minh Tân đã gần khô rồi.

“Anh để em xuống đi, chúng ta quay về nhanh một chút.” Nhiệt độ ngày càng thấp, Tô Ánh Nguyệt lo lắng nếu như muộn thêm chút nữa, Trần Minh Tân sẽ bị cảm lạnh.

Trần Minh Tân đột nhiên trở nên rất cứng đầu, mười trâu cũng không thể kéo lại.

“Cõng em, cũng có thể trở về nhanh hơn.”

Giọng nói vừa rơi xuống, bước chân của Trần Minh Tân cũng nhanh hơn.

Tô Ánh Nguyệt mơ hồ cảm nhận được hình như hôm nay Trần Minh Tân đang tranh đoạt cùng với ai đó, chuyện anh muốn làm không lùi một bước.

Lúc đến, vẫn còn tốt, bây giờ là như thế nào?

“Hôm nay anh sao vậy?” Tô Ánh Nguyệt do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.

Cô khẽ lắc chiếc đèn pin trong tay, nghiêng đầu nhìn anh.

Các đường nét trên khuôn mặt anh rất đẹp, trong ánh sáng mờ mờ, vô cùng dịu dàng.

Tô Ánh Nguyệ không nhịn được cúi người hôn nhẹ lên má anh.

Bước chân của Trần Minh Tân đột nhiên dừng lại.

Không đợi Tô Ánh Nguyệt lên tiếng, anh đã thả cô xuống, giọng nói nhàn nhạt: “Đến rồi.”

Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới phát hiện, vị trí của hai người lúc này chính là cổng nhà bà nội Tề.

Cẩn thận lắng nghe vẫn có thể nghe thấy tiếng của bà nội Tề và ông cụ Tề ở bên trong.

“Sao vẫn chưa về?”

“Vợ chồng trẻ, thích chơi,về muộn một chút thì sao.”

“Ông già này một đống tuổi rồi còn không nghiêm túc….”

“Tôi không….”

Tô Ánh Nguyệt có chút xấu hổ khi nghe thấy cuộc đối thoại này.

Nghe sao giống như cô và Trần Minh Tân ở bên ngoài làm những chuyện xấu hổ vậy.

“Đi thôi, đi vào thôi!” Cô kéo tay Trần Minh Tân.

Cũng không biết Trần Minh Tân có nghe thấy cuộc nói chuyện của ông cụ Tề và bà nội Tề, nắm lại tay cô, kéo cô đi vào.

Tô Ánh Nguyệt đâu có kêu anh nắm tay cô, vội vàng hất tay anh ra: “Em tự đi vào, anh nhanh một chút.”

Cô nói xong, vội vàng đi vào trong sân, vừa đi vừa lấy tay che mặt mình, có chút nóng.

May là, lúc ăn cơm hai ông bà không nói gì.

Tô Ánh Nguyệt biết, người lớn tuổi cho dù ở sau lưng nói chuyện về bọn họ, nhưng cũng không có ác ý, không làm hại đến mình, cô cũng không để ý.

……

Ngày hôm sau, ông cụ Tề dẫn hai người bọn họ ra biển.

Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân nhìn nhau, mặc dù bọn họ cũng muốn ra khơi, nhưng tuổi của ông cụ Tề cũng lớn rồi, mặc dù tinh thần vẫn còn tốt, nhưng đi xa như vậy cũng có chút mệt mỏi.

“Không cần đâu, ông cụ Tề, nếu như muốn ra biển, chúng cháu tự mình đi là được rồi.” Tô Ánh Nguyệt từ chối.

“Không sao, ta ngồi trên thuyền, để tiểu Trần bắt cá, cứ như vậy đi.” Ông cụ Tề nói xong, không quan tâm đến phản ứng của bọn họ, quay người đi về phòng thay quần áo.

Tô Ánh Nguyệt không nhịn được bật cười, ông cụ Tề giống như một đứa trẻ lớn tuổi.

Mỗi nhà mỗi hộ trên đảo đều có tàu cá, sáng sớm cũng đã có rất nhiều người ra khơi.

Có người chào hỏi với ông cụ Tề: “Người thân của ông hả?”

Hai vợ chồng nhà ông Tề đã sống ở trên đảo rất nhiều năm, từ trước đến giờ không có người thân, bạn bè nào đến thăm, những người này đều là những người tinh tường, đương nhiến sẽ biết gì đó, nên tế nhị hỏi thăm.

Ông cụ Tề tinh thần hăng hái, cười lớn: “Haha, khách nhà chúng ta, đưa họ ra biển câu cá!”

“Ra biển hả! Đi cùng chúng tôi đi, cũng có người phối hợp, hôm nay chúng tôi cũng không có ý định bắt nhiều cá.” Người kia tốt bụng đề nghị.

Ông cụ Tề nghe thấy vậy, lớn tiếng nói: “Được, hai đứa trẻ này chưa từng sống ở bờ biển, đưa chúng đi chơi.”

Ông cụ Tề nói không sai, mặc dù Tô Ánh Nguyệt đã từng nhìn thấy biển, nhưng chưa từng sống ở biển.

Trên hòn đảo này, hầu hết mọi người đều kiếm sống bằng nghề đánh bắt cá, nhưng Tô Ánh Nguyệt biết hai vợ chồng nhà họ Tề thì không.

Từ cách trang trí và đồ đạc trong nhà của họ, đến nhà cửa, và phong thái của hai ông bà có thể nhìn ra nhà bọn họ rất giàu có, nói là ra biển đánh cá chủ yếu là để cho vui.

Lên thuyền, ông cụ Tề ngồi cùng chủ thuyền, trò chuyện với nhau, chủ thuyển trẻ hơn ông cụ Tề một chút, giọng nói có chút lớn, có thể nhìn ra là một người rất thẳng thắn.

Hai người nói tiếng địa phương, không biết họ đang nói gì, nhưng có thể nhìn ra bọn họ đang nói chuyện rất vui vẻ.

Tô Ánh Nguyệt đội một chiếc mũ cói, mặc áo dài và quần dài theo phong cách địa phương, đi đến bên cạnh Trần Minh Tân: “Hôm nay có thể bắt được cá sao?”

Cô có chút hưng phấn, cô chưa từng nhìn thấy, cá biển, cá sống từ dưới biển được bắt lên.

Trang phục của Trần Minh Tân cũng giống với cô.

Lúc đến đây không mang theo quần áo, sự triển của hòn đảo nhỏ này còn hạn chế, quần áo mua được cũng không phải là hàng hiệu gì, chỉ là loại mà người dân trên đảo thường hay mặc.

Gió biển thổi qua, vành mũ của Tô Ánh Nguyệt bị hất lên, Trần Minh Tân đưa tay ra đè xuống, sau đó mới hé môi nói ra hai chữ: “Có thể.”

Tô Ánh Nguyệt chưa từng nhìn thấy Trần Minh Tân đội mũ cói, mặc một bộ quần áo thu đông màu xám, mặc dù không hợp với phong cách của anh, nhưng cũng không làm hỏng đi phong thái của anh.

Tô Ánh Nguyệt thích thú nhìn chằm chằm anh một lúc, kề sát vào anh, nhỏ giọng nịnh hót nói: “Anh là người đánh cá đẹp trai nhất mà em đã từng gặp.”

Trần Minh Tân nhướng mày: “Khen anh cũng không có tác dụng gì đâu, trước đây anh chưa từng ra biển đánh cá.”

“Em là thật lòng khen anh mà, không muốn yêu cầu anh bắt cá.” Tô Ánh Nguyệt cong môi.

Trần Minh Tân cũng cong môi, nhìn về phía xa, một tay ôm lấy vai cô, một tay chỉ về phía trước: “Nhìn thấy bên kia không?”

“Cái gì?” Tô Ánh Nguyệt nhìn về hướng anh chỉ tay, ngoài đại dương bao la thì không có gì cả.

Cô nghĩ là Trần Minh Tân trêu cô, liền đấm lên người anh: “Anh đủ rồi đó!”

“Cá heo.” Trần Minh Tân nhanh chóng nắm lấy tay cô, một tay khác nâng cằm cô lên, ra hiệu cô nhìn kỹ hơn.

Tô Ánh Nguyệt chăm chú nhìn một lúc, thuyền càng đi về phía trước, tầm mắt của cô càng rộng, đột nhiên, hai mắt cô mở to: “Thật sự là cá heo! Em mới chỉ nhìn thấy ở Thủy cung!”

Trần Minh Tân quay đầu lại, nhìn dáng vẻ vui vẻ đến mức sắp nhảy lên của cô, nụ cười trên khóe miệng càng sâu, sau đó lại nhạt đi.

…..

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận