CHƯƠNG 677: SẼ KHÔNG ĐỂ BỌN HỌ ĐẮC Ý
Tô Thành cũng không nhịn được mà chế giễu: “Máy bay đều vỡ vụn rồi, mày còn mong nó có thể sống trở về sao? Đừng nằm mơ nữa!”
“Giống người như ông hại chết con trai ruột của mình, chắc là không hiểu được, ông cả đời này, sống đến già cũng chỉ là con sâu đáng thương không nơi nương tựa!”
Lời của Tô Thành đã khiến cô tức giận, cô không chế được sự phẫn nộ trong lòng mình, cô biết lời gì có thể chọc vào trái tim của Tô Thành khiến ông ta đau đớn nhất.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tô Thành tức đến phát run, ông ta chỉ vào Tô Ánh Nguyệt tức giận quát to: “Mày im miệng! Im miệng cho ta!”
Con người đến tuổi già, đối với loại vấn đề già không nơi nương tựa thì cực kỳ mẫn cảm.
Địa vị của nhà họ Tô ở thành phố Vân Châu mặc dù không có cao, nhưng, tiền để an dưỡng tuổi già thì Tô Thành vẫn có.
Chỉ có điều, một điểm trong lời Tô Ánh Nguyệt đã nói chính là bên cạnh ông không có sự phụng dưỡng của hậu bối.
Con trai cả đã chết, con trai út không làm nên trò trống, hai đứa cháu gái, cơ bản đều có thể nói là đoạn tuyệt quan hệ với ông ta rồi.
Tô Yên Nhi bị ông ta bức đến mức phải ở bên kia đại dương, nỗi hận với ông ta tự nhiên cũng sẽ không ít.
“Sao thể? Chọc đụng chỗ đau của ông rồi sao? Thì ra ông cũng có cảm giác đau đớn, cũng có điểm yếu sao!”
Thấy dáng vẻ tức giận đùng đừng của Tô Thành, trong lòng của Tô Ánh Nguyệt không có cảm thấy sảng khoái.
Hết lần này đến lần trước, nhằm vào nhau, trừ hao tổn tinh lực, còn có thể có được cái gì chứ?
Mấy câu nói trước đó, cảm xúc của hai người đều rất kích động cho nên giọng rất to.
Nam kha sau khi dẫn Trần Mộc Tây vào thì giao cho người làm, kêu người làm dẫn cậu bé đi lên lâu, cô ta ở lại trong đại sảnh.
Trước đó thấy sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt thì biết ông cụ đó đến không có ý tốt.
Có điều, cô ta cũng biết, ông cụ đó chính là ông nội của Tô Ánh Nguyệt.
Tiếng cãi nhau của hai người rất to, cô ta có hơi lo lắng, nên đã đi ra.
Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn thấy Nam Kha đi ra thì đi thẳng vào trong đại sảnh, khi lướt qua bên người Nam Kha, đã nói một câu: “Tiễn khách.”
Nam Kha biết ý, bước vài bước đến trước mặt của Tô Thành, làm một tư thế ‘mời’ với ông ta: “Ông cụ Tô.”
Tô Thành mặt mày tràn đầy giận dữ, không thèm nhìn Nam Kha, hừ lạnh một tiếng, sau đó đi ra ngoài.
Nam Kha tiễn ông ra đến cửa, thấy xe của ông ta rời khỏi mới xoay người trở lại đại sảnh.
Trong đại sảnh, Tô Ánh Nguyệt đang dạy bảo người làm.
“Không cần người nào đến thì cũng để ông ta vào, còn để ông ta ở cùng Mộc Tây, một chút mắt nhìn như vậy cũng không có, tôi cần các người làm cái gì nữa?”
Nói là dạy bảo, Tô Ánh Nguyệt cũng chỉ là biểu cảm lạnh một tiếng, trong giọng nói ngay cả một chút tức giận cũng không có.
Có thể trước đó lúc cãi nhau với Tô Thành đã giải phóng tà khí bị dồn nén trong lòng những ngày gần đây ra được một ít, cô bây giờ mới không có nổi cáu với người làm.
Tính khí của Tô Ánh Nguyệt những ngày gần đây rất dễ cáu kỉnh, Nam Kha biết rõ.
Cô nói xong, khi quay đầu nhìn sang Nam Kha, trong thần sắc nhiễm một tia ôn hòa: “Tôi lên xem Mộc Tây.”
Nam Kha gật đầu với cô.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt đi lên, Nam Kha đã đuổi việc mấy người làm, sau đó lại điều chỉnh một vài thứ.
Bây giờ là giai đoạn nhạy cảm, mấy người làm không có mắt nhìn, không cần cũng được.
…
Tuy nhiên, tin của Trần Minh Tân không rõ đã dẫn đến một loại phản ứng không có hồi kết.
Ngày hôm đó Tô Ánh Nguyệt đã nói với Bùi Chính Thành, đồng ý gặp mặt Bùi Dục Ngôn, thời gian rất nhanh đã được xác định.
Địa điểm vẫn sắp xếp ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung.
Tô Ánh Nguyệt dặn người dẫn Bùi Dục Ngôn đến phòng bao chuyên dụng của Trần Minh Tân trước, sau đó đưa Trần Mộc Tây đến lớp mẫu giáo, mới xuất phát đến câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung.
Cô vừa ngồi xuống, đã biểu đại ý xin lỗi với Bùi Dục Ngôn: “Xin lỗi, đã đợi lâu rồi.”
Ý xin lỗi này của cô là thành tâm thành ý, dù sao lần này là thành tâm muốn hợp tác với Bùi Dục Ngôn, cô cần thế lực của Bùi Dục Ngôn.
Cô vốn dĩ dự tính kỹ rồi, đưa Trần Mộc Tây đến nhà trẻ, sau đó đến câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung vấn kịp, nhưng cô quên mất sẽ bị tắc đường.
Bùi Dục Ngôn không có thay đổi, giữa lông mày đều là thần sắc sắc bén, mang theo khí thế lăng lệ của người bề trên, một mình ngồi ở đó, cũng khiến Tô Ánh Nguyệt sinh ra cảnh giác.
Anh ta ngước mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt, thần sắc trên mặt cười như không cười: “Đàn ông đợi phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp, đợi bao lâu cũng không hề gì.”
Bên tay của anh ta để một tách cà phê đã vơi một nửa, khi nói chuyện, ngón tay của anh ta cầm cái quai của tách cà phê, ngón tay thỉnh thoảng gõ nhẹ vào thân tách, nhìn trông rất tùy ý.
Nghe thấy lời của anh, Tô Ánh Nguyệt không cho anh sắc mặt tốt nữa.
Mặt cô tối lại, không có nói chuyện.
Hoàn cảnh của cô bây giờ, Bùi Dục Ngôn biết rất rõ, nhưng anh nói lời trêu ghẹo cô như vậy, mang đến cảm giác rất tồi tệ, cô không thể mỉm cười với anh ta được.
Bùi Dục Ngôn nhìn cô giống như nhìn thấy thứ gì đó rất thú vị, khẽ mỉm cười một tiếng: “Tôi chẳng qua chỉ là đùa chút mà thôi, bà Trần đừng coi là thật.”
Tô Ánh Nguyệt mặt mày vô cảm nói: “Đùa kiểu này không có gì vui cả.”
Bùi Dục Ngôn lập tức ân cần nói: “Vậy tôi nói lời thật lòng thì như thế nào?”
Không chờ Tô Ánh Nguyệt có phản ứng, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, nói: “Nếu như cô gả vào nhà họ Bùi, cô sẽ không có cơ hội rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, cây đại thụ nhà họ Bùi, không đổ được.”
Anh ta đang ám chỉ, thế lực của nhà họ Bùi rất lớn, cô nếu như gả vào nhà họ Bùi thì có thể yên ổn hưởng phúc sao?
Đào góc tường một cách trắng trợn như thế sao?
Chuyện không đứng đắn như này, không giống loại người Bùi Dục Ngôn có thể làm ra.
Anh ta chẳng qua cảm thấy vui, thuận miệng trêu đùa cô vài ba câu mà thôi, Tô Ánh Nguyệt rất rõ điểm này.
Hành vi của anh ta tuy xấu, nhưng lại không có ác ý.
Tô Ánh Nguyệt cũng không tức giận, sắc mặt bình tĩnh hỏi anh ta: “Anh Bùi còn muốn biết chuyện của Grissy không?”
Nhắc đến Grissy, sắc mặt của Bùi Dục Ngôn hơi thay đổi, sau đó nghiêm túc trở lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!