CHƯƠNG 725: DÙ SỐNG HAY LÀ CHẾT, TÔI ĐỀU Ở BÊN CẠNH CỦA CÔ ẤY (1)
Cũng may là Nam Sơn vẫn luôn chú ý đến anh, mới nhanh tay lẹ mắt mà ôm anh lại: “Ông chủ, anh muốn đi đâu vậy hả?”
Trần Minh Tân rống to về phía anh ta: “Tôi đi tìm cô ấy, thời tiết lạnh như vậy, cô ấy sẽ chết cóng mất.”
Trên người của anh bị chấn thương rất nhiều, nằm cả ngày cũng không có sức lực gì, bị Nam Sơn kiềm chế, anh không tránh thoát được, sắc mặt liền trở nên cực kì dữ tợn.
“Nam Sơn, tôi ra lệnh cho cậu buông tay ra.”
“Ông chủ, anh không thể đi được.” Nếu như bây giờ thân thể của Trần Minh Tân khỏe mạnh, anh ta cũng sẽ không ngăn cản.
Nhưng mà trên người của Trần Minh Tân lại có nhiều vết thương như vậy, vào thời tiết lạnh lẽo đầy tuyết mà anh lại đòi đi, chỉ sợ là đến lúc đó trở về chính là một cái xác.
Bọn họ là người đứng ở ngoài quan sát, mặc dù cũng đau lòng thay cho anh, nhưng mà vẫn lý trí hơn so với anh.
Cuối cùng Trần Minh Tân cũng bị bác sĩ tiêm một mũi thuốc an thần, mới được khống chế.
Anh đã được tiêm thuốc an thần, tạm thời đã yên tĩnh trở lại.
Bọn người Nam Sơn vẫn luôn trông coi không dám lơ là, sợ anh sẽ đi ra ngoài, bây giờ rốt cuộc cũng có thể thả lỏng thần kinh vẫn luôn căng cứng.
Bọn họ còn chưa có ăn cơm, còn đang bàn bạc đi ra ngoài ăn một bữa cơm.
Người cuối cùng canh giữ ở chỗ này chính là Nam Sơn.
Mà Lục Thời Sơ, ngay từ khi nhìn thấy bộ dạng này của Trần Minh Tân, những câu hỏi ở trong lòng không cần hỏi ra cũng đã biết đáp án.
Bộ dạng bị nhận đả kích của anh ta khiến cho bọn người Nam Sơn cũng không đành lòng nói thêm gì nữa, chỉ là cho người đưa anh ta trở về Ngọc Hoàng Cung.
Rất nhanh, Trần Minh Tân liền tỉnh lại.
Vì suy nghĩ cho cơ thể của anh, liều lượng an thần bác sĩ dùng cho anh cũng không phải là rất nhiều.
Nam Sơn đưa lưng về phía anh, đứng trong góc tường gọi điện thoại, có lẽ là đang gọi điện thoại cho cấp dưới, Trần Minh Tân mơ hồ có thể nghe thấy anh ta đang dặn dò cái gì.
Không biết là anh ta đang nói gì với người ở bên kia điện thoại, hình như là nghe không rõ ràng, anh ta quay đầu lại nhìn Trần Minh Tân một chút, phát hiện Trần Minh Tân vẫn đang ngủ rất ngon lành, cho nên yên tâm đi ra ngoài nói chuyện điện thoại.
Vừa mới đóng cửa lại, Trần Minh Tân liền mở mắt ra, trong đôi mắt của anh đầy vẻ sáng tỏ.
Trên tủ đầu giường có chìa khóa xe, là của Nam Sơn.
Trần Minh Tân nắm lấy chìa khóa nhanh chóng quay người bước xuống giường, tông cửa xông ra ngoài.
Hiệu quả của thuốc an thần vẫn còn chưa hết tác dụng, nhưng mà chuyện này đối với anh mà nói cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Đi ra khỏi phòng, anh liền nhanh chóng chạy về phía đầu cầu thang.
Nam Sơn đang đưa lưng về phía anh nói chuyện điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa thì xoay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng đang chạy vội vã của Trần Minh Tân.
Anh ta ngay cả điện thoại cũng không kịp cúp, liền trực tiếp đuổi theo.
“Ông chủ.”
Nam Sơn kêu Trần Minh Tân một tiếng, nhưng Trần Minh Tân sao có thể để ý đến anh ta được.
Trần Minh Tân chạy rất nhanh, chạy đến cửa chính, vừa vặn nhìn thấy xe của Nam Sơn đang dừng ở cách đó không xa.
Chờ đến lúc Nam Sơn đuổi theo ra, anh đã ngồi lên xe của Nam Sơn lái đi.
Nam Sơn xoay người lại, hai tay chống trên đầu gối mà thở, sắc mặt có chút phức tạp.
Bọn người Bùi Chính Thành vừa mới cơm nước xong xuôi trở về, nhìn thấy Nam Sơn đang đứng ở cửa chính, không cần hỏi thì cũng đã đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Thế là tất cả mọi người lại đuổi theo Trần Minh Tân.
…
Trần Minh Tân lái xe về phía xe của Tô Ánh Nguyệt bị rơi xuống.
Tốc độ xe của anh rất nhanh, hoàn toàn như là bay.
Dưới vách núi, mặc dù là anh chưa từng đến, nhưng mà anh đã ở thành phố Vân Châu nhiều năm như vậy rồi, cũng biết nên đi như thế nào.
Trong đầu của anh chỉ có duy nhất một ý niệm, đó chính là nhất định phải đi đến bên cạnh của Tô Ánh Nguyệt, nhất định phải gặp được cô.
Anh lái xe xuống dọc theo con đường ngoằn ngoèo, càng ngày càng xa, thẳng cho đến khi cuối cùng không có bóng người, cũng không còn đường cái, anh liền bước xuống xe đi bộ về phía trước.
Trong khe núi dần dần không còn tuyết đọng, so với phía trên thì còn ấm hơn một chút.
Anh cũng không biết là mình đi được bao lâu, thẳng cho đến khi ánh bình minh vừa ló dạng, anh với người của Bùi Dục Ngôn mới gặp nhau.
Tuyết đọng trên đỉnh núi ở phía xa xa, dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời tỏa ra một màu vàng rực rỡ, trông đẹp đẽ lạ thường.
Bóng cây đổ trên mặt đất, cái bóng kéo rất dài.
Lúc mà Trần Minh Tân nhìn thấy Bùi Dục Ngôn cùng với cấp dưới của anh ta đang đi về phía bên này, anh đã cảm thấy chân của mình giống như nặng ngàn cân, nhấc không nổi một bước.
Chẳng mấy chốc, Bùi Dục Ngôn liền phát hiện ra Trần Minh Tân.
Anh ta lộ ra vẻ mặt hết sức kinh ngạc, sải bước đi đến: “Sao anh lại đến đây?”
Đến gần nhìn thử, anh ta mới phát hiện trên người của Trần Minh Tân chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân mỏng tanh, khuôn mặt trắng bệch đến dọa người, nhưng mà đôi mắt của anh lại sáng lạ thường.
Nhìn thấy anh như thế này, Bùi Dục Ngôn cũng chỉ biết nhíu nhíu mày. Dù sao thì nghị lực của quân nhân rất mạnh, thường xuyên bị thương để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà Trần Minh Tân là một doanh nhân có cuộc sống nhàn hạ sung sướng, có nghị lực như thế này vẫn khiến cho anh ta hơi giật mình.
“Anh chạy đến đây từ bệnh viện đó à?”
Giọng nói của Trần Minh Tân rất khàn: “Đã tìm được chưa?”
Lúc mà anh nói chuyện, ánh mắt của anh lóe lên, nhìn về phía sau lưng của Bùi Dục Ngôn.
Lúc nãy, anh nhìn thấy ở phía xa xa có người đang nâng cán.
Lúc này, Bùi Dục Ngôn lại có chút không đành lòng, sắc mặt của anh ta hơi ngưng trọng: “Đã tìm được rồi.”
Gương mặt của Trần Minh Tân căng cứng, nắm chặt hai tay muốn đi về phía bên kia.
Nhưng mà Bùi Dục Ngôn lại túm anh lại: “Vẫn còn sống, đừng đi đến đó, bây giờ chúng ta trở về thành phố ngay lập tức.”
Ánh mắt của Trần Minh Tân lập tức sáng ngời đến thiêu đốt người: “Để tôi nhìn cô ấy một chút.”
Bùi Dục Ngôn ngăn anh không được, chỉ có thể để anh đi nhìn.
Bùi Dục Ngôn cũng không lừa gạt anh, quả thật là Tô Ánh Nguyệt vẫn còn sống.
Nhưng mà, anh nhìn thấy người phụ nữ nằm trên cái cán với vết thương chằng chịt nhuộm đầy máu không nhìn thấy được hình dạng rõ ràng, nếu như không phải quen thuộc đến mức khắc sâu vào trong lòng, dường như anh cũng không nhận ra cô.
Bác sĩ đi cùng đã đeo mặt nạ dưỡng khí lên cho Tô Ánh Nguyệt, ngực và miệng của cô không nhìn thấy có dấu hiệu chập trùng.
Anh run rẩy vươn tay ra chạm vào cổ của cô, cảm giác được động mạch đang đập rất nhẹ nhàng, anh lảo đảo một chút mới đứng vững thân hình được, bước theo đám người đi về phía trước.
Bùi Dục Ngôn nhìn thấy bộ dạng của anh trông như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, không khỏi lên tiếng hỏi anh: “Anh còn có thể đi được không?”
“Ừm.” Trần Minh Tân thấp giọng lên tiếng, bước chân rất ổn định.
Bùi Dục Ngôn cũng không nhiều lời nữa.
Trên đường trở về, bọn họ gặp nhóm người Nam Sơn.
Khi biết Tô Ánh Nguyệt vẫn còn sống, tất cả mọi người đều thở một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt bị thương nặng như vậy, lòng của bọn họ lại chìm xuống.
Bây giờ vẫn còn sống, có thể là không thể tiếp tục sống nữa, vấn đề này ai cũng không dám nghĩ.
…
Trên đường đi, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói gì, Trần Minh Tân vẫn luôn trông trừng ở bên người của Tô Ánh Nguyệt.
Lúc Nam Sơn đến đây có mang theo quần áo và đồ ăn, Trần Minh Tân chỉ mặc quần áo vào chứ cũng không ăn cái gì.
Trở lại bệnh viện trong thành phố, bác sĩ đã sớm chờ đợi ở cửa bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!