Cho dù là từ thể lực hay là đấu võ mồm, Tô Ánh Nguyệt chưa bao giờ là đối thủ của Trần Minh Tân.
Cô bây giờ chính là như vậy, bị anh đè không nhúc nhích được chưa tính, lời anh nói, thế nhưng trong chốc lát cô không tìm ra lời phản bác.
"Anh, anh không được hôn nữa!" Khó khăn lắm cô mới tìm về được giọng nói của mình.
Nghe thấy lời của cô, Trần Minh Tân ngẩng đầu nhìn cô, diện mạo của anh vốn đã xuất sắc, ngũ quan thâm thúy mê người, dáng vẻ này, lúc cười rộ lên lại có vẻ câu hồn đoạt phách, giọng nói cũng không thể bình tĩnh hơn: "Em đang ra lệnh cho tôi?"
Nói đến cùng Tô Ánh Nguyệt cũng chỉ là một cô gái nhỏ non nớt mới tốt nghiệp đại học, lúc đến trường, ngoài học tập và làm việc bán thời gian, chưa từng xằng bậy với ai, được xem là giữ mình trong sạch.
Anh trêu chọc cô như vậy, đã không ở trong giới hạn cô có thể chịu đựng được rồi.
Advertisement
Đôi mắt vốn đã ướt át, thoáng chốc lại tràn ngập hơi nước.
Trần Minh Tân thấy cô như vậy, trực tiếp đứng dậy kéo cô ôm vào lòng, thấp giọng nói: "Tôi không hôn nữa là được, em đồng ý với tôi sau này không gặp mặt Lục Thời Sơ nữa đi."
Hai người đều vẫn chưa mặc quần áo, bị anh ôm vào lòng như vậy, Tô Ánh Nguyệt vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng, lại nghe thấy anh đột nhiên nhắc tới Lục Thời Sơ, nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh: "Vì sao không được gặp anh Thời Sơ?"
Anh Thời Sơ, gọi thân thiết quá nhỉ, anh vẫn nhớ rõ mỗi lần cô đều gọi thẳng tên anh, thật bất công.
Trần Minh Tân quay đầu qua một bên, không nhìn cô, cũng không nói chuyện.
Tô Ánh Nguyệt chớp chớp mắt, nhìn sườn mặt của anh vài giây, nhạy cảm phát hiện, hình như anh đang tức giận.
Nhưng mà, cô có trêu chọc anh cái gì đâu, rõ ràng là anh đang bắt nạt cô mà.
Càng ngày cô càng cảm thấy, tính tình của tên Trần Minh Tần này nắng mưa thất thường mà, quả nhiên những thứ khi mới bắt đầu ở cùng với cô kia đều là giả vờ.
"Không đồng ý?" Trần Minh Tân thở ra một hơi, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt dừng trên lông mi đang chớp chớp của cô, anh không nhịn được đưa tay phất phất.
Advertisement
Đáy lòng mềm mại hơn mấy phần.
Trước đây, hai người Tô Ánh Nguyệt và Lục Thời Sơ cùng nhau lớn lên, sau khi ba bị bỏ vào tù, còn bị người ta nói xấu, cô và Lục Thời Sơ vẫn là bạn, hơn nữa còn cực kỳ quý trọng quà anh ta tặng, cái này đủ để chứng minh vị trí quan trọng của Lục Thời Sơ trong lòng cô.
Giống như lời của Bùi Chính Thành, thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, tình cảm sâu đậm.
Có thể bây giờ Tô Ánh Nguyệt với Lục Thời Sơ thật sự chỉ là tình cảm bạn bè, nhưng cô vợ nhỏ của anh tốt như vậy, không dám đảm bảo Lục Thời Sơ kia sẽ không sinh ra suy nghĩ khác.
"Mọi việc đều phải có nguyên nhân chứ, anh Thời Sơ rất tốt." Đối với cô mà nói, Lục Thời Sơ là một người bạn rất quan trọng.
Mọi việc đều phải có nguyên nhân?
Nhưng mà, anh vừa ý cô, hình như không có nguyên nhân gì cả?
Lần trước cũng vì anh không nói ra nguyên nhân gì, cho nên cô trực tiếp ầm ĩ với anh, lần này khó khăn lắm mới dỗ được, anh không muốn ầm ĩ mâu thuẫn với cô nữa.
Nghe thấy cô lại gọi “anh Thời Sơ”, Trần Minh Tân nhịn lại nhịn, mới chuyển chủ đề đi được: “Bữa sáng muốn ăn gì? Tôi đi làm.”
Lúc này Tô Ánh Nguyệt thật sự rất đói, nghe anh hỏi như vậy, lập tức bị chuyển chủ đề thành công, nói ra một đống món ăn.
Trần Minh Tân nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn ửng đỏ của cô: "Tôi đi làm, em nằm thêm một lát đi."
Nói xong liền xoay người xuống giường.
Tô Ánh Nguyệt lập tức che mặt.
Trần Minh Tân xoay người nhìn cô một cái, cười cười, cuối cùng không trêu chọc cô nữa, vật cực tất phản.
Tự anh đến phòng để đồ tìm một bộ quần áo thay, lúc đi ra thì thấy Tô Ánh Nguyệt quấn chăn bò tới bò lui trên giường, giống như đang tìm thứ gì đó.
Trần Minh Tân đến gần: ""Tìm gì vậy?"
Hình như hôm nay Trần Minh Tân không định ra cửa, chỉ thay một bộ quần áo ở nhà, màu xám đậm, cùng một màu với khăn trải giường.
Tô Ánh Nguyệt vô ý thức đỏ mặt, dùng chăn quấn mình càng chặt hơn, nhỏ giọng mở miệng: “Điện thoại của tôi đâu.”
"Ví của em để ở Ngọc Hoàng Cung, lát nữa tôi bảo Nam Sơn đưa đến đây." Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Tô Ánh Nguyệt, Trần Minh Tân lên tiếng lần nữa: "Ngủ hồ đồ rồi, chuyện này cũng quên mất luôn?"
Anh vừa nói như vậy, Tô Ánh Nguyệt cũng muốn thức dậy, nhưng mà, ánh mắt của cô dừng ở quần áo rải rác trên mặt đất......
Trần Minh Tân nhìn qua theo tầm mắt của cô, vẻ mặt hiểu rõ, đứng trước mặt cô, lần lượt nhặt quần áo bị xé rách của hai người hôm qua lên.
Mặt của Tô Ánh Nguyệt càng đỏ hơn, nằm xuống vùi mình vào trong chăn.
Trần Minh Tân nhặt quần áo của hai người lên, nhìn thoáng qua trên giường, sau đó xoay người đi ra ngoài.
......
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tô Ánh Nguyệt mới lại bò dậy từ trên giường.
Sau khi chắc chắn Trần Minh Tân thật sự không ở trong phòng, Tô Ánh Nguyệt cắn cắn môi, chớp chớp mắt, đột nhiên nở nụ cười.
Sau khi cười xong, lại nhíu mày, trên mặt lộ vẻ chán nản.
Cô và Trần Minh Tân bây giờ, được tính là quan hệ gì đây?
Ngày hôm qua anh đưa thỏa thuận ly hôn cho cô, sau đó lại giải thích với cô anh cũng có thân thiết với người phụ nữ kia, sau đó hai người bọn họ đã xảy ra chuyện như vậy.
Trước kia, cô từng nghe người ta nói, loại chuyện này, nếu phụ nữ thật sự không muốn, bình thường đàn ông sẽ không thực hiện được.
Thì ra, trong đáy lòng cô, thật sự nguyện ý xảy ra loại chuyện này với anh......
Cho nên, thật ra cô thích Trần Minh Tân.
Vừa nghĩ như vậy, Tô Ánh Nguyệt càng nhíu chặt mày hơn.
Người đàn ông cô thích, sau khi đưa thỏa thuận ly hôn cho cô lại lên giường với cô, đã như vậy rồi còn muốn ly hôn, không thể nào!
Tô Ánh Nguyệt tự suy nghĩ hừ lạnh một tiếng, nhảy xuống giường đi đến phòng tắm.
......
Tô Ánh Nguyệt tắm rửa, thay quần áo xong đi xuống lầu, bữa sáng của Trần Minh Tân cũng sắp nấu xong.
Anh xoay người lấy mật ong, thì nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đang khoanh tay đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào anh.
Tóc dài xoăn rơi trên đầu vai, con ngươi sáng ngời mà ướt át, màu môi đỏ tươi, khuôn mặt trắng nõn hiện lên tia đỏ ửng khỏe mạnh, trên người mặc áo lông cao cổ màu trắng, vạt áo nhét vào trong váy ngắn chữ A sọc ca rô màu đỏ, trên chân mang giày ống dài đế bằng, lộ ra một đoạn chân trắng nõn.
Trong thời tiết cuối mùa thu, cách ăn mặc như vậy có vẻ rất mát mẻ, hơn nữa, vóc người của Tô Ánh Nguyệt còn đẹp, nhìn thế nào cũng thấy tươi mát xinh đẹp.
Bị ánh mắt của Trần Minh Tân quét nhìn một lần từ trên xuống dưới, Tô Ánh Nguyệt vốn tự cho rằng rất có khí thế lập tức yếu đi.
Ánh mắt của anh quá mức tập trung lộ liễu, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy mình giống như không mặc quần áo vậy, không được tự nhiên nghiêng đầu đi.
Khô khan nói một cậu: "Có thể ăn bữa sáng rồi chứ?"
"Đến ngồi đi, lập tức xong rồi." Trần Minh Tân thu lại tầm mắt, xoay người, cong cong khóe môi ở một nơi Tô Ánh Nguyệt không nhìn thấy.