Chương 102:
Mộ Tấn Dương đang trong phòng họp LK.
Anh ngồi ở vị trí đầu tiên, cầm một bảng kế hoạch vừa được đưa tới, càng nhìn trông anh lại càng tệ hơn.
Các nhân viên có mặt ở đây đều nhìn thấy khuôn mặt dần dần trở nên tệ hơn của anh. Tất cả bọn họ đều câm như hến, thậm chí thở cũng chẳng dám thở mạnh.
Quả nhiên, một phút sau, Mộ Tấn Dương ném bản kế hoạch trong tay đến giữa bàn hội nghị, cất giọng điệu lạnh lùng: “Đây là kế hoạch mà các người đã dành một tháng để thảo luận và khảo sát đó à?”
Nhiệt độ trong phòng họp đột nhiên giảm xuống, không ai dám nói lời nào.
Không ai dám thăm dò tính khí của vị boss lớn này, cũng không ai dám gây rối với anh.
“Đinh đoong…”
Mộ Tấn Dương liếc nhìn điện thoại di động của mình, có một tin nhắn ngắn mới gửi đến.
Anh cầm lấy xem thử, phát hiện đó là tin nhắn từ Bùi Chính Thành.
Anh mở ra, thứ đập vào mắt anh đầu tiên là Diệp Du Nhiên đang ngồi trên ghế đẩu nhặt rau.
Đôi lông mày hơi nhíu lại của anh bây giờ cũng dần giãn ra, một vài bức ảnh nối tiếp nhau. Anh nhấp vào , lưu lại từng cái một cho đến khi nhìn thấy câu cuối cùng: “Tấn Dương, vợ cậu nhặt rau mà cũng xinh đẹp như vậy.”
Biết đấy là vợ mình, Bùi Chính Thành còn dám chụp ảnh gửi cho anh, muốn diễu võ giương oai trước mặt anh à, rõ là biết lúc này anh không thể vào được cửa nhà Diệp Du Nhiên mà.
Xem anh có quay về Việt Phong giúp anh ta nữa không!
Các nhân viên có mặt đang theo dõi sắc mặt anh. Vừa nhìn thấy anh trông dễ nhìn hơn một chút, sau đó lại trở nên thật ảm đạm, mọi người chỉ có thể cầu nguyện thầm cho chính mình trong lòng. Dường như họ không thể thoát được nữa rồi.
Mộ Tấn Dương cầm điện thoại, không ngẩng đầu: “Tôi sẽ cho các người một tuần nữa. Nếu các người không thể thực hiện một bản kế hoạch làm tôi hài lòng, các người hãy đóng gói mọi thứ rồi về nhà đi là vừa!”
Tất cả nhân viên đều đồng thanh trả lời: “Cảm ơn Tổng giám đốc!”
Cho họ một cơ hội đã là một ân sủng ngoài pháp luật rồi.
Họ nghe nói boss lớn đã về nước từ rất sớm, nhưng căn bản lại chẳng thấy lộ diện nhiều. Chỉ những ngày này là anh thường xuyên đến công ty.
Hành động dứt khoát và kiên quyết, hoàn toàn khiến những nhân viên lười biếng suốt bao lâu qua phải nếm trải đau khổ.
“Cuộc họp kết thúc rồi, đi đi.” Mặc dù những lời của anh là đang nói với nhân viên, nhưng đôi mắt anh vẫn rơi vào những bức ảnh của Diệp Du Nhiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!