Chương 353:
Diệp Du Nhiên mỉm cười, lịch sự nhưng không bợ đỡ, lên tiếng hỏi: “Khi nào thì cô pha trà cho chủ tịch hội đồng quản trị?”
“Tôi đang định pha một ấm mang đến cho ngài ấy đây.” Trưởng thư ký hiểu ý, sau đó thành thật trả lời.
Việc này, cô cả nhà họ Diệp lúc trước cũng thường làm.
Rất nhiều người muốn lấy lòng ngài chủ tịch, nhưng không phải ai cô cũng tạo điều kiện cho, tuy nhiên giờ Diệp Du Nhiên là giám đốc dự án của công ty, còn là cháu gái ruột của Diệp Thành nữa.
Dù mối quan hệ của họ cũng không hòa hợp lắm, có một số người còn nói lung tung sau lưng Diệp Du Nhiên, nhưng theo như cô thấy, cô cả nhà họ Diệp và cô hai nhà họ Diệp, ai được lòng ngài chủ tịch hơn còn chưa biết.
Tạo điều kiện cho người ta cũng là tạo điều kiện cho mình.
***
Diệp Du Nhiên pha bình trà mới, đi đến trước cửa phòng làm việc của Diệp Thành, khẽ gõ cửa.
Một lát sau, bên trong truyền đến giọng nói uy nghiêm của Diệp Thành: “Vào đi.”
Diệp Du Nhiên một tay nâng khay, một tay mở cửa, đi vào sau đó đóng cửa lại.
Diệp Thành đang ngồi bàn làm việc xem tài liệu, ông đeo kính lão, toát ra vẻ nghiêm túc khác thường.
Diệp Du Nhiên lặng lẽ đi đến, không lên tiếng, đặt bình trà xuống, cất trà đã nguội lạnh bên cạnh đi, thay bằng bình trà nóng.
Lúc này, Diệp Thành mới quay đầu nhìn, ông thấy Diệp Du Nhiên thì cũng không ngạc nhiên, chỉ có mi tâm hơi giật giật, hỏi: “Du Nhiên sao cháu lại tới đây?”
“Hai ngày trước cháu bị tai nạn xe nhẹ, dù không có gì đáng ngại nhưng bác sĩ khăng khăng bảo cháu phải ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. Cháu cũng lo lắng sẽ có vấn đề gì đó ảnh hưởng công việc sau này nên nghe lời bác sỹ, xin nghỉ hai ngày. Sau khi đi làm lại, có lẽ sẽ rất bận, nên cháu muốn đến thăm ông, dù bận thế nào, ông cũng phải chú ý sức khỏe nhé.”
Diệp Du Nhiên không hề nhắc tới việc Diệp Nguyên Minh bắt bẻ nhằm vào cô trong cuộc họp. Cô biết Diệp Thành sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt đó, có khi lại thấy cô phiền.
Huống chi, muốn điều trị Diệp Nguyên Minh, trước mắt cô có một cách tốt hơn.
Diệp Thành nghe vậy, híp mắt nhìn Diệp Du Nhiên mấy giây, sau đó lên tiếng nói: “Cháu thật có lòng.”
Hành động này của ông khiến Diệp Du Nhiên bất giác nghĩ đến Mộ Tấn Dương.
Khi anh giận hoặc dò xét người khác, đều thích híp mắt lại, khiến người ta không thấy rõ tâm trạng của anh, cực kỳ khó đoán, làm người ta cảm thấy hơi sợ hãi.
“Là việc cháu nên làm.” Diệp Du Nhiên nói với giọng chân thành.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!