Chương 382:
Mỗi người lên phát biểu kế hoạch trong cuộc họp không chỉ bị đuổi về, mà còn bị mắng một trận.
Hơn nữa còn bị mắng một cách vô duyên vô cớ, một đám quản lý cấp cao đều chán nản, nhớ mong tổng giám đốc của trước kia.
Đến cả người thư kí lăn lộn trong ngành này hơn mười năm, vẫn luôn có năng lực nhẫn nại mạnh mẽ cũng bị mắng đến đỏ cả mắt.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Mộ Tấn Dương ngồi lật xem tài liệu mà mặt không cảm xúc.
Mỗi khi anh lật sang một trang, tim của thư kí lại thắt lại một lần.
Đột nhiên, tốc độ lật giấy của Mộ Tấn Dương tăng nhanh, trong lòng thư kí có dự cảm không lành.
Quả nhiên ngay sau đó, Mộ Tấn Dương ném tài liệu đến phía cô, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo: “Nghe nói cô là thư kí có năng lực mạnh nhất công ty?”
Thư kí khẽ lau mồ hôi trên trán mình, vội lắc đầu: “Không không không, đều do bọn họ nói quá thôi.”
Mộ Tấn Dương cười lạnh: “Vẫn biết tự lượng sức mình là tốt, nửa tiếng sau, đem bản sửa mới đến cho tôi, nếu không thì cút.”
“Vâng.”
Tuy nửa tiếng đồng hồ là vô cùng khó khăn, nhưng thư kí không dám nói thêm tiếng nào nữa.
“Ra ngoài.”
Âm thanh đóng cửa vang lên, Mộ Tấn Dương nhìn đồng hồ đeo tay theo thói quen.
Nửa tiếng nữa là năm giờ rồi, là thời gian Diệp Du Nhiên tan làm.
Gương mặt anh khẽ thả lỏng, cánh tay còn lại theo thói quen với lấy chiếc áo khoác được treo sau ghế, lại đột nhiên nhớ đến điều gì đó, anh dừng lại.
Anh duy trì một tư thế ngồi ở đó, vài giây trôi qua, liền thu tay về, làm như không có chuyện gì tiếp tục xử lí công việc.
Nhưng mà chưa đến ba phút, anh lại đột nhiên đứng dậy, cầm lấy chiếc áo treo phía sau ghế đi ra ngoài.
***
Lúc tan làm, Diệp Du Nhiên xách túi ra khỏi Diệp thị, bỗng co người lại vì gió lạnh.
Diệp Du Nhiên khẽ rụt cổ lại, sụt sịt mũi, bước tiếp về phía trước.
Vừa đi vừa lấy điện thoại ra, mới phát hiện không biết nó đã hết pin sập nguồn từ bao giờ.
Diệp Du Nhiên khẽ ngơ ngác, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vòng, mãi cho đến lúc không nhìn thấy chiếc Bently quen quộc, cô mới cất điện thoại vào túi.
Cô đứng ở bên đường gọi xe.
Đợi đến lúc xe taxi lái đi, một chiếc Bently mới từ từ bám theo.
“Cô gái, đi đâu vậy?”
Tài xế nói giọng miền Bắc, khoảng hơn bốn mươi tuổi, giọng nói nghe vô cùng dễ gần.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!