Chương 50:
“Tiền đền cái bình rượu, cũng mượn của bạn anh sao? Như vậy có làm phiền người ta lắm không…” Diệp Du Nhiên nhắc đến chuyện đó, đầu cô tự giác cúi thấp xuống.
Mộ Tấn Dương cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía cô, khẽ cười: “Hình như cũng hơi làm phiền cậu ta thật, để bữa khác anh trả xe cho nó vậy.”
“Tôi chỉ hỏi vậy thôi.” Cô không có ý muốn xen vào chuyện riêng của anh, dù gì thì đó cũng là bạn anh.
Mộ Tấn Dương không nói thêm nữa, trong xe lại trở lại yên tĩnh, không bao lâu sau đã đến cửa biệt thự nhà họ Diệp.
“Cô hai đã về rồi.”
Bảo vệ tinh mắt nhìn thấy Diệp Du Nhiên từ chiếc Rolls-Royce bước ra, vội vàng tiến lên nghênh đón.
Mặt Diệp Du Nhiên vô cảm nhìn bảo vệ, cô vòng tay mình vào tay Mộ Tấn Dương bước vào cửa nhà.
Bên trong đại sảnh, người nhà họ Diệp đều có mặt.
Diệp Du Nhiên lập tức đi đến trước mặt Diệp Thành: “Ông nội.”
Diệp Thành đang chú ý nghe Diệp Nguyên Minh nói chuyện, chỉ ngước mắt nhìn qua Diệp Du Nhiên: “Ừ.”
Đột nhiên, khi ánh mắt của ông lướt qua đến Mộ Tấn Dương đang đứng bên cạnh Diệp Du Nhiên, mặt ông biến sắc.
Diệp Du Nhiên liền kịp lên tiếng giới thiệu trước khi mặt ông biến sắc: “Ông nội, đây là Tấn Dương.”
“Ông nội.” Mộ Tấn Dương tiến lên một bước, lễ phép cúi chào: “Con là Mộ Tấn Dương, đến giờ mới có dịp đến chào hỏi ông, mong ông thông cảm.”
Người thanh niên tuấn tú với thái độ khiêm tốn lễ phép đứng trước mặt Diệp Thành, điều đó cũng khiến cho ông cảm thấy trên người người thanh niên này toát lên khí chất phi phàm, nhớ đến Diệp Yến Nhi đã từng nói với ông thông tin liên quan đến Mộ Tấn Dương, ông bất giác nhíu mày.
“Đến rồi thì ngồi đi.” Diệp Thành thu lại tầm nhìn, hiển nhiên là ông không để tâm đến Mộ Tấn Dương.
Diệp Du Nhiên mím môi, đáy mắt cô khẽ thoáng qua vẻ khinh miệt.
Cô sớm đã đoán được tình huống này, Diệp Thành vốn dĩ không quan tâm cô, nay ông chịu xã giao với Mộ Tấn Dương đã coi như là tốt lắm rồi.
Diệp Du Nhiên theo Mộ Tấn Dương đi qua phía bên kia ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống thì đã nghe Diệp Thành lên tiếng giận dữ: “Không chịu ở nhà mình thì đã đành rồi, ngay cả đến những lễ nghi cũng quên hết sao! Đến cả người lớn trong nhà cũng không biết chào hỏi à!”
Sắc mặt Diệp Du Nhiên thay đổi, cô thật sự rất muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng cô không thể.
Cô ấn tay Mộ Tấn Dương đang chuẩn bị đứng dậy ra ý ngăn cản, một mình cô đứng dậy, mặt vô cảm đi đến trước mặt những người còn lại, giọng nói lạnh nhạt: “Chào chú, thím, bà nội, chị họ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!