Chương 1049
“…”
Mạc Phong cúp điện thoại, giọng điệu xấu xa nói: “Sao lại thế được, dám leo lên đầu lên cổ mình à, quả nhiên thuyền to thì sóng lớn, chuyện gì tới ắt sẽ phải tới!”
Thực ra chuyện này đã quá quen thuộc. Kinh doanh quá phát đạt sẽ khiến nhiều người cảm thấy ngứa mắt.
Hiện tại gần như Mạc Phong đã lũng đoạn toàn bộ khu vực Tây Nam, can thiệp vào việc kinh doanh dược liệu của cả vùng sông Hoài, thậm chí còn được đặt ngang hàng với nhà họ Diệp ở một số khu vực. Chỉ có điều các kênh mua bán của anh vẫn chưa được vững chãi nên vẫn phải dựa vào nhà họ.
Lũng đoạn được khu vực Tây Nam thì đúng là vớ được một miếng thịt béo bở. Dù có phải trừ đi số tiền đưa cho nhà họ Diệp thì anh vẫn có thể kiếm bội.
Trước đây nhà họ Diệp cũng đã từng tìm đại lý ở khu vực này nhưng thực lực của những đại lý này không bằng một cái búng tay của Mạc Phong. Hiện tại cầu vượt cung, còn trước đó thì các lô hàng đều ít nhiều gặp áp lực.
Trước kia, việc quản lý không hợp lý khiến cho tổng đại lý và đại lý cấp dưới không thống nhất được giá khiến cho giá cả của khu vực này trở nên hỗn loạn.
Giờ đây có Mạc Phong thống nhất mức giá bằng văn bản rõ ràng thì đủ để thể hiện cho những kẻ muốn mưu đồ trục lợi ở bên dưới biết được rằng những hành động của họ không còn được chấp nhận nữa. Chỉ cần đụng chạm đến lợi ích của người khác thì chắc chắn sẽ có chuyện.
Hơn nữa, mấy đại lý ở khu vực Tây Nam của nhà họ Diệp cũng không được vui vẻ cho lắm. Họ dồn hết nỗi oán hận về việc nhà họ Diệp không chịu hợp tác với mình lên người anh.
Giang Hải, tại câu lạc bộ Quá Giang Long.
Lúc này, Thương Hồng đã bị bao vây. Họ nói là tới thương lượng giá cả nhưng thực ra là làm loạn khiến câu lạc bộ không thể tiếp tục hoạt động.
“Biến ra xa một chút, còn dám sán tới là tôi không khách sáo đâu đấy!”, Triệu Vô Cực chỉ tay vào đám người kia, tức giận nói.
Sở Nam Thiên cũng đứng bên cạnh Thương Hồng, không để đám người kia tiếp cận cô. Mạc Phong sắp xếp hai người họ ở lại đây chủ yếu là để bảo vệ Thương Hồng.
Nếu cô xảy ra chuyện gì thì câu lạc bộ sẽ không thể vận hành như bình thường được nữa.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng đùng đùng tức giận, quát tháo tới mức văng cả nước bọt: “Chúng tôi tới vì muốn có một lời giải thích cho ra nhẽ. Dược liệu đắt như vậy thì phía dưới chúng tôi kiếm kiểu gì? Còn nữa, số dược liệu còn tồn này các người phải chịu tổn thất mới được, nếu không, hôm nay chúng tôi sẽ không đi đâu hết!”
“Đúng! Không đi đâu cả! Nhất định phải hạ giá xuống. Hơn nữa, còn phải bù số vốn cho số dược liệu mà chúng tôi không bán được!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!