Vương Bưu ngẩng đầu thở dài: "Nghe nói là ống đựng bút văn hóa Hồng Sơn đặt trong văn phòng của giám đốc Tô. Anh nói xem một cái ống đựng bút sao có thể đắt như vậy chứ? Tiền lương ba tháng của những người này cộng lại ít nhất cũng được 30.000 tệ. Cái ống đựng bút đó đắt như vậy sao? Rõ ràng là gài chúng em mà, kẻ dưới luôn là kẻ có tội!"
"Ống đựng bút văn hóa Hồng Sơn?”, Mạc Phong nhanh chóng mở điện thoại lên và bấm tra Google: "Cái này à?"
Nói xong, anh đặt điện thoại trước mặt họ, Vương Bưu gật đầu khi nhìn thấy bức ảnh trên điện thoại: "Đúng, đúng! Là chiếc ống đựng bút này, nhưng màu sắc hơi khác một chút. Cái này giá bao nhiêu? Anh phải ra mặt thay chúng em!"
"Trừ lương của mấy người ba tháng là rẻ rồi đấy. Văn hóa Hồng Sơn có lịch sử hơn 5.000 năm. Nó được làm bằng ngọc bích. Đã từng có một cuộc đấu giá gần một triệu tệ cho một cái gần giống cái này! Nhưng anh đã từng thấy chiếc ống đựng bút trong văn phòng của Tô Nguyệt rồi, họa tiết có rãnh nhìn chung phải có giá trị khoảng 150.000 đến 200.000! Đây chỉ là phòng đoán thôi. Dù sao thì chắc chắn phải đến 100.000 tệ đấy!"
"..."
Những người này nhất thời không nói nên lời.
Bọn họ đều cúi đầu viết báo cáo, kiểm điểm, mất đi một món đồ giá một hai trăm nghìn tệ, cũng không bị đuổi việc đã là tốt lắm rồi, hơn nữa lại không truy cứu liên đới, chỉ trừ lương vài người trực ngày hôm đó. Ca sáng và ca tối một nhóm bốn người có nghĩa là chỉ có bốn người bị trừ ba tháng lương.
Lương họ ba nghìn năm một tháng, thỉnh thoảng cộng thêm tiền thưởng khoảng bốn nghìn, lương ba tháng gần mười hai nghìn, bốn người cộng lại chưa đến năm mươi nghìn.
Mục Thu Nghi xử lý như này đã là thương tình lắm rồi, Mạc Phong cất điện thoại và vỗ vai họ: "Viết bản kiểm điểm trước đi, sau anh sẽ thương lượng với vợ!"
"Cảm ơn anh Mạc, cảm ơn anh Mạc!"
Mạc Phong ngồi trên ghế, Vương Bưu bưng tách trà đi tới: "Anh Mạc, chuyện hôm qua kỳ lạ quá. Chúng em bị trừ lương thì không nói làm gì nhưng hôm qua mọi việc bình thường đến hơn mười giờ. Lúc đó camera bị hỏng, chúng em vội sửa chữa, ai mà biết lại xảy ra chuyện như thế này!"
"Chú nói gì ? Camera bị hỏng? Cả bốn người các chú đều đi sửa camera sao?”, anh trợn mắt nhìn Vương Bưu tức giận nói.
Giang Tiểu Hải lúc này mới đứng dậy, đi tới trước mặt anh nhẹ giọng nói: "Anh Mạc, nói đúng ra chuyện hôm qua không trách bọn họ được, họ gặp phải cao thủ!"
"Cao thủ? Ghê gớm thế nào?”, Mạc Phong lập tức đứng lên.
"Không phải loại cao thủ đó, mà là cao thủ máy tính! Có thể âm thầm lẻn vào tòa nhà tập đoàn chứng tỏ thân thủ hắn cũng không tồi đâu!"
"Cao thủ máy tính ?"
"..."
Ngay cả Giang Tiểu Hải cũng phải gọi là cao thủ, Mạc Phong không khỏi tự hỏi hắn là người như thế nào.
Đến trước máy tính, điều chỉnh camera thành đoạn video đêm qua, nhưng xem hồi lâu, Mạc Phong cũng không phát hiện ra có gì không ổn.
“Anh nhìn ra vấn đề không?”, Giang Tiểu Hải ngẩng đầu nhìn Mạc Phong cười tủm tỉm.
Thôi đừng nói nữa, anh đã xem lâu như vậy cũng không nhìn ra có vấn đề ở chỗ nào: "Chú chắc chắn không nhầm video đấy chứ?"
"Có ghi ngày tháng, quả thực là video tối hôm qua, camera này quả thực có vấn đề. Hôm qua bọn họ tìm ra vấn đề đã không dễ dàng gì rồi!"
Vương Bưu lúc này mới bước lên phía trước chỉ vào màn hình nói: "Anh Mạc, nhìn khoảng thời gian này, con chó trên đường đang đi đúng không?"
"Ừ! Rồi sao ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!