Chương 406: Kim hành mộc, cây khô hồi xuân.
Một lát sau ông quản gia lại pha một ấm trà mới mang tới.
“Nào! Hai vị thử cái này! Phổ Nhĩ Bạch Ngà chính thống của Nam Khương!”
Bạch Doanh không nói gì chỉ rót một chén, nhưng cô ta không uống ngay mà đưa lên mũi hít hà với bộ dạng hưởng thụ và gật đầu: “Không tệ mà! Mùi hương này đúng là sản phẩm của chúng tôi!”
“Ôi trời! Thật không ngờ cô lại sành sỏi như vậy! Sao tôi thấy hai loại cũng tương đương nhau thế?”, Mạc Phong uống thử cả hai chén trà.
Trà đạo cũng là một môn học, nhưng Mạc Phong không hề tinh thông, anh chỉ hơi hiểu một chút mà thôi.
Mặc dù cả hai loại đều là trà Phổ Nhĩ nhưng cũng phân cao thấp. Loại một là ba trăm tệ một lạng, uống cũng rất ôn hòa, hơn nữa dùng thời gian dài còn tốt cho hệ tiêu hóa!”
“Vậy loại thứ hai thì sao? Phổ Nhĩ Bạch Ngà bao nhiêu tiền?”, anh hỏi ngược lại.
Có lẽ là cao gấp loại trà thường kia rất nhiều lần.
“Đắt hơn một chút, một trăm năm mươi nghìn tệ một lạng!”
Phụt.
Mạc Phong lập tức phun trà ra ngoài: “Cái gì! Nói vậy thì chén này của tôi hơn cả nghìn tệ hả?”
“Đúng là như vậy! Bởi vì số lượng trà Phổ Nhĩ Bạch Ngà không nhiều nên đương nhiên giá cũng cao hơn!”, ông quản gia khẽ cười.
Bạch Doanh đặt chén trà xuống mỉm cười: “Anh không hiểu rồi, trà Phổ Nhĩ Bạch Ngà có màu trắng tuyết, hơn nữa chỉ có thể tìm được trên núi cao phủ tuyết, đôi khi còn bị tuyết che phủ hết không tìm thấy, vì vậy còn được gọi là ‘vàng trong tuyết’! Hai năm gần đây, điều kiện cuộc sống tốt hơn, những người có tiền càng lúc càng nhiều nên họ sẽ muốn uống những loại trà đẳng cấp, và như vậy giá cả cũng được thổi lên!”
“…”
Đúng là tiền nào của nấy, uống ngụm đầu không phân biệt được vị đắng của hai loại nhưng uống thêm vài ngụm thì có thể cảm nhận được sự thanh mát, sảng khoái của Phổ Nhĩ Bạch Ngà.
Uống thêm vài chén trà, ông quản gia cũng kể thêm dăm ba câu chuyện, nhưng Mạc Phong có thể nhận ra, họ đang cố ý kéo dài thời gian.
Cạch!
Anh đặt chén trà xuống bàn, khẽ cười nói: “Tôi muốn gặp cô ba!”
Anh nói thẳng, không thích việc nói chuyện hình thức.
Ông quản gia lắc đầu cười lúng túng: “Thế này cậu Mạc, hiện tại đại sư Hoa đang chữa bệnh cho cô ba, nên hai người không đi lên được!”
“Đại sư Hoa? Đại sư Hoa nào?”, Mạc Phong chất vấn, nhưng phàm là những người nổi tiếng trong giới Trung y của cả nước thì có lẽ anh đều từng nghe qua.
“Hậu thế của Hoa Đà, Hoa Phong! Là một danh y mà ông cụ đặc biệt mời đến và đang hội chẩn!”
“…”
Tâm trạng của anh vốn đang ổn định nhưng nghe thấy hai chữ Hoa Phong thì bỗng giật bắn mình.
“Hoa Phong sao? Cái gã bác sĩ nhà quê ấy thì có thể chữa được cái gì chứ! Không được để ông ta làm loạn đâu!”, Mạc Phong đứng bật dậy với vẻ tức giận.
Bác sĩ nhà quê sao?
Sắc mặt quản gia bỗng tối sầm: “Đó là cao nhân mà ông cụ chúng tôi đã bỏ ra mấy trăm triệu mới mời tới được mà cậu nói là bác sĩ nhà quê sao? Trẻ con có thể nói một vài điều linh tinh ở đây nhưng lát nữa thì không được đâu đấy! Sẽ gặp phiền phức cho mà xem!”
“Nói là bác sĩ nhà quê là còn hơi đề cao ông ta. Ngũ hành châm pháp đã thất truyền hai bộ, dựa vào thủ đoạn khiếm khuyết đó thì có thể trị được bệnh gì chứ? Đừng có mà làm càn!”, Mạc Phong chắp tay sau lưng đi thẳng lên tầng.
Bạch Doanh cũng vội vàng đứng dậy đi theo phía sau: “Này! Đợi tôi với!”
“Cô cả đã dặn không có sự cho phép của cô ấy thì hai người không được lên tầng!”, ông quản gia cuống cuồng đuổi theo, nhưng bất lực trước hai người thanh niên khi mà ông phải chạy ba bước mới bằng họ đi một bước.
Lúc này trong phòng.
Hoa Phong và ông cụ Diệp đang trao đổi về phương án điều trị cụ thể. Diệp Đông Lâm ngồi bên cạnh ghi chép lại một vài phương pháp của hai người.
Nhưng bỗng nhiên, có tiếng bước chân hỗn loạn từ bên ngoài vọng vào.
“Bên ngoài sao thế?”, ông cụ Diệp chau mày trầm giọng.
Diệp Đông Lâm lập tức đứng dậy đi về phía cửa: “Để cháu đi xem sao!”
Cô còn chưa kịp mở cửa thì cánh cửa đã bị đẩy bật ra, Mạc Phong sải bước lao vào.
Phía sau còn có Bạch Doanh và sau cùng là ông quản gia thở hổn hển đuổi theo.
“Không được…không được vào!’, ông quản gia chống tay vào eo thở gấp gáp.
Thế nhưng hai người Mạc Phong đã bước vào trong.
Diệp Đông Lâm lập tức chau mày: “Không phải kêu hai người đợi ở bên dưới sao?”
“Hai người này là ai vậy?”, ông cụ Diệp chắp tay sau lưng. Rõ ràng giọng điệu của ông cụ có phần mất kiên nhẫn.
Cô cười với vẻ lúng túng: “Bọn họ là…”
“Là người tới chữa bệnh cho cô ba!”, Mạc Phong cướp lời.
Chất như nước cất!
Đánh giá một người mới quen không phải chỉ qua vẻ mặt mà quan trọng hơn còn là thần thái.
Những gì Mạc Phong thể hiện chính là vẻ ngạo mạn nhìn đời bằng nửa con mắt của mình. Cho dù anh không làm gì, chỉ lên tiếng cũng khiến người khác cảm thấy vô cùng ngông cuồng.
“Cậu! Trị bệnh sao! Ha ha, cậu bé đừng làm loạn nữa, về lại nơi sản xuất đi!”, ông cụ Diệp liếc nhìn anh và cười lạnh lùng.
Nhưng Mạc Phong không hề bỏ đi mà chỉ đi tới bên cạnh người đàn ông mặc áo blouse trắng: “Ông là hậu thế của Hoa Đà sao? Nghe nói gần đây ông nổi tiếng lắm nhỉ!”
“Không dám, chỉ là được nhờ chút ánh sáng của tổ tông thôi, y thuật tầm thường không đáng nhắc tới!”, Hoa Phong phất tay cười khổ.
Thường thì những người nói lời này đều hi vọng người khác sẽ tâng bốc họ, nói họ là khiêm tốn.
Nhưng Mạc Phong không quen như vậy: “Biết bản thân học hành nông cạn mà còn giả bộ làm cao nhân trước mặt người khác sao?”
“Cậu…”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!