Chương 484
Người đàn ông trung niên kia không khỏi khịt mũi khinh thường, tình yêu đích thực ư? Đứng trước lợi ích, tình yêu đích thực chẳng đáng để nhắc đến.
Bây giờ tên nhãi này không đồng ý rời đi, chắc chắn là vì chưa đủ tiền, không có sự chung thủy tuyệt đối, chẳng qua chưa đủ lý do để phản bội mà thôi!
“Tôi cho cậu thêm hai trăm nghìn tệ! Đi ngay cho tôi!”, người đàn ông trung niên kia lấy chỉ phiếu ra, viết số lên rồi quát khẽ: “Ba trăm nghìn tệ đủ đề cậu ăn tiêu thả ga một thời gian rồi, phải có chừng mực, đừng được đà lấn tới nữa! Bằng không tôi sẽ không cho cậu một xu nào đâu!”
Mạc Phong nhếch môi, cười khẽ: “Chú à, cháu đã nói giữa chúng cháu là tình yêu đích thực rồi! Rốt cuộc chú khinh thường tình yêu của bọn cháu, hay chú nghĩ con gái chú rẻ mạt quá, chỉ ba trăm nghìn tệ thôi đã từ bỏ được rồi?”
“Cậu… cậu tin tôi sẽ khiến cậu không sống quá ngày mai không!”
“Cháu không tin! Bạch Như Nguyệt sẽ bảo vệ cháu, không để hai người làm bừa đâu!”
“Đàn ông đàn ang như cậu, dựa vào phụ nữ mà còn nói một cách hùng hồn như thế, đúng là mất mặt”.
Mắt mặt ư?
Không không không, nếu anh thấy mắt mặt thì đã không phải Mạc Phong rồi, nếu mặt không dày thì biết lấy gì để bình định thiên hạ?
Anh dang tay ra, uễ oải đặt tay sau đầu, cười nói: “Thật ngại quá, gần đây dạ dày cháu không được tốt, bác sĩ bảo cháu phải ăn bám nhiều hơn!”
Phụt!
Đôi vợ chồng trung niên tức đến mức sắp hộc máu mồm, đây là tổ tông chứ con rễ nào chứ!
Nói mình ăn bám một cách trắng trợn như thế mà không đỏ mặt chút nào cũng là bản lĩnh đấy.
Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tôi cho cậu thêm ít nữa, một triệu tệ! Cậu lập tức cầm tiền rồi cút đi! Tôi sẽ giúp cậu mua vé máy bay, chỉ cần cậu chia tay với Nguyệt Nguyệt rồi đừng bao giờ qua lại nữa!”
Lúc này Mạc Phong cũng lấy một tờ giấy và một cây bút ra khỏi túi, hí hoáy viết lên đó rồi đứng dậy, đưa tờ giấy cho người đàn ông trung niên: “Đây là hai triệu tệ! Cháu muốn cưới con gái chú!”
Khi thấy tờ giấy kia, người đàn ông trung niên kia tức giận tới mức suýt xuất huyết não.
Đó là phiếu nợ!
Nợ tận hai triệu tệ!
Đúng lúc đôi vợ chồng trung niên kia sắp nổi đóa, Bạch Như Nguyệt bước vào.
“Con về rồi đây. Mọi người đang nói gì thế?”
Mạc Phong cười khẽ: “Không có gì, đang bàn xem nếu anh muốn cưới em thì cần chuẩn bị bao nhiêu. Bồ mẹ em nói ba trăm nghìn tệ là đủ rồi, anh đưa cho họ hai triệu tệ, dù sao năng lực của anh cũng chỉ đến thế!”
“Đúng thế, phiếu nợ hai triệu tệ, đúng là một người đàn ông tốt ghê!”, người đàn ông trung niên sắp nghiền nát răng đến nơi, ông ta trừng mắt nhìn Mạc Phong, tức giận nói.
Bạch Như Nguyệt mỉm cười ngượng ngùng: “Tiền nong gì chứ, nhà họ Bạch em không thiếu tiền, anh lên tầng làm việc này với em đi!”
Nghe thầy thế, Mạc Phong không khỏi ngắn người, thật đầy à? Lên tầng làm việc á? Tự dưng lại có đĩa bánh rơi từ trên trời xuống, hạnh phúc tới quá bắt ngờ!
“Nguyệt Nguyệt, đừng làm bừa, nếu con dám có gì đó với tên này, bố mẹ cũng không có đứa con gái nào như con nữa!”
Rõ ràng bố mẹ cô ấy cũng nghĩ như Mạc Phong, bạn nói xem, trai đơn gái chiếc lên tầng rồi ở chung phòng, hình như không thể tránh khỏi việc đụng chạm!
Nhưng Bạch Như Nguyệt lại quay sang, nhướng mày, mỉm cười: “Con bảo anh ấy lên khám cho em trai, bố mẹ nghĩ gì thế?”
Nghe thầy thế, Mạc Phong cảm thầy hơi mất mát, nếu có thể làm gì đó với cô gái này thì đúng là cầu còn không được, đương nhiên đôi bên phải tự nguyện nữa.
Thì ra ban đầu cô ấy đã có ý định này, rõ ràng Bạch Như Nguyệt cũng biết chuyện Mạc Phong am hiểu y thuật, dù sao Nhạn Nam Sơn – sư phụ anh cũng là một đạo sĩ toàn năng, đừng nói là y thuật, ngay cả đỡ đẻ ông ấy cũng biết.
Bây giờ đạo sĩ không như thời cổ đại nữa, cũng am hiểu ăn nhậu chơi bời. Ngay cả ni cô còn bắt đầu uống thuốc tránh thai, chuyện đạo sĩ uống rượu ăn thịt đã là gì chứ.
Nếu sư phụ đã biết y thuật, đương nhiên đồ đệ cũng phải biết rồi.
“Cậu ta? Biết khám bệnh á?”, người đàn ông trung niên cười khẩy.
Ông ta không nhận ra Mạc Phong có bản lĩnh đó, chỉ thấy anh mặt dày mà thôi!
“Sao thế, chú không tin à? Nếu lát nữa cháu chữa khỏi cho con trai chú, có phải chúng ta có thể bàn chuyện cưới hỏi không?”, Mạc Phong cười gian.
Con trai ông ta bị tê liệt thần kinh, rất nhiều bệnh viện lớn trong và ngoài nước đều nói rằng vô cùng khó giải quyết.
Nếu chữa thì vẫn chữa được thôi, nhưng khá nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy là sẽ biến thành thằng ngốc ngay, dù sao nơi gặp vấn đề cũng là dây thần kinh não, cho dù khơi thông hay cắt bỏ cũng rất khó khăn.
Không ai có thể cam đoan cách này sẽ không tổn thương đến não bộ người bệnh, ngay cả các chuyên gia cũng chỉ nói mình nắm chắc ba mươi phần trăm.
Nhưng họ cũng không muốn đánh cược, bây giờ trí thông minh của em trai Bạch Như Nguyệt đang dừng ở năm tuổi, hơn nữa khá thích ngủ, hơi tí là có thể ngủ trên giường cả ngày.
Với thực lực của nhà họ Bạch, nuôi cậu ta cả đời cũng không thành vấn đề, còn nếu phẫu thuật rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người cũng không còn nữa đâu. Thật ra em trai Bạch Như Nguyệt không gặp vấn đề về não bẩm sinh.
Khoảng thời gian trước, khi đi dạo phố, Bạch Như Nguyệt và em trai đã gặp tai nạn xe cộ, nhà họ Bạch vẫn đang điều tra xem rốt cuộc đây là sự cố ngoài ý muốn hay do người khác cố tình gây ra.
Khi ấy, nếu em trai Bạch Như Nguyệt không đẩy cô ấy, có lẽ cô ấy đã bị tông trúng rồi. Nếu cô ấy gặp chuyện, cả Nam Đô, thậm chí cả thương hội phía Nam sẽ loạn lên mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!