Chương 504
Suy cho cùng, Tống Thanh Sơn và những người khác vẫn hơi sợ Mạc Phong, chuyện xảy ra hôm nay đã khiến rất nhiều người kinh hồn bạt vía, kiêng dè chàng trai này.
Giờ họ ăn nói tử tế với Tống Thi Vũ cũng vì hy vọng Mạc Phong có thể mặc kệ chuyện này, như thế tốt cho cả đôi bên.
Lúc này, ở quán bar Space, thành phố Long Môn.
Sau tám, chín giờ, bầu không khí ở sàn nhảy đã lên đến đỉnh điểm.
Tất cả trai xinh gái đẹp đều đang điên cuồng lắc lư.
Đàn ông tìm gái đẹp trong đây và ngược lại, đều theo nhu cầu!
Mạc Phong ngồi trong góc, gọi mấy chai rượu tây. Mỗi chai trị giá hơn ba nghìn tệ, nhưng anh gọi tận ba chai liền.
Nhân viên phục vụ rất kinh ngạc, biết anh có tiền nên tiếp đón hết sức chu đáo.
Thấy anh gọi nhiều rượu như thế, các cô gái cũng xán lại gần.
“Xin chào, anh đẹp trai, uống rượu một mình như thế cũng hơi buồn nhỉ?”
“Hay để chị em tôi uống với anh nhé?”
“Đúng thế, nếu hôm nay anh uống thắng chúng tôi, hai chị em tôi sẽ đi với anh!”
Hai cô gái xinh đẹp không ngừng cạ vào người Mạc Phong.
Vậy mới nói thời buổi hiện nay, toàn phụ nữ đi gạ đàn ông, chứ chưa chắc đàn ông đã gạ phụ nữ!
Các anh em đi ra ngoài phải bảo vệ bản thân kỹ vào, bây giờ nhiều cô gái mạnh bạo lắm đấy.
Mạc Phong nhìn hai cô gái này, tuổi cũng không lớn lắm, hình như mới 18 19 tuổi mà thôi, nhưng trông họ rất thành thạo, có lẽ đã vào quán bar nhiều rồi.
Nhưng cũng có thể hiểu được, bây giờ rất nhiều cô gái đã bỏ học từ sớm, thường xuyên ra vào quán bar, tìm bạn trai, ngủ với người ta, bị đá xong lại mắng họ là đàn ông rác rưởi.
Họ muốn tìm hoàng tử giữa đám đàn ông rác rưởi, cho dù có thật thì cũng đến lượt họ ư?
“Vậy hai cô muốn uống kiểu gì?”, Mạc Phong nhìn hai cô gái kia, cười gian rồi ôm eo họ.
Tống Tư Tư ngồi sau anh lập tức nhíu mày, hừ lạnh: “Hừ! Quả nhiên đàn ông không khác gì nhau! Chẳng đáng tin gì hết!”
Đúng lúc này, một người đàn ông mập mạp đã say khướt cầm ly rượu bước tới: “Em gái mới vào bar lần đầu tiên à? Anh đã để ý đến em rất lâu, à không! Anh đã thích em từ nãy rồi, nào, uống với anh một ly nhé!”
“Không uống! Đi ra chỗ khác, đừng chạm vào tôi!”, Tống Tư Tư đầy hắn ra, tức giận nói.
Không ngờ người đàn ông mập mạp kia lại ngồi bệt xuống đất, rõ ràng đã say lắm rồi, ngay cả Tống Tư Tư gầy gò cũng có thể đẩy ngã hắn.
Đám đông bên cạnh thấy thế, đều nhìn sang với vẻ mặt hóng chuyện, dù sao chuyện này rất thường xuyên xảy ra ở quán bar, hơn nữa đã đến đây chơi thì phải tuân theo một quy tắc, đó là không xen vào việc của người khác!
Thế nên rất nhiều người đều đứng nhìn từ xa, không bước đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, bởi vì họ không biết đối phương có thân phận gì.
Người đàn ông mập mạp sợ hãi sờ trán mình, không biết hắn vừa đụng vào đâu mà trên trán lại có máu.
“Xin lỗi, tôi không ngờ ông lại ngã luôn, ông cầm tiền đi băng bó đi!”, Tống Tư Tư vừa xin lỗi vừa lấy 500 tệ ra, đưa cho hắn.
Nhưng người đàn ông kia lại hát chỗ tiền đó xuống đất: “Mẹ nó, mày nghĩ ông đây là ai? Ranh con, đã đến đây chơi thì phải làm theo quy tắc, chẳng phải mày đang thèm đàn ông à? Giả vờ gì chứ? Mẹ kiếp!”
“Ăn nói tử tế vào! Tôi chỉ đến đây chơi mà thôi!”, Tống Tư Tư lập tức nhíu mày, rất ghét những người ăn nói thô tục như thế. Đây là lần đầu tiên cô ta vào bar, chứ có định tìm đàn ông như lời hắn nói đâu.
“Chơi thôi 4? Hôm nay tao sẽ cho mày chơi thỏa thích!”
Lúc này, mấy người đàn ông trung niên bước ra khỏi sàn nhảy.
“Anh Lạc! Có chuyện gì thế?”, một người đàn ông xăm hình mèo đen ở tay phải trầm giọng hỏi.
Hình xăm này cũng rất kỳ lạ. Khi muốn rửa tay gác kiếm thì xăm hổ, muốn làm chuyện lớn thì xăm hỗ xuống núi, xăm gì cũng được, nhưng không được xăm Quan Công và Bồ Tát mở mắt trước ngực, vì nếu vía không đủ mạnh, những người xăm hai hình này sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Còn mèo là một loài vật âm tà, ở Ai Cập cổ, mèo là cầu nối giữa hai giới âm dương, nhất là mèo đen!
Người đàn ông này thấy mình sống lâu quá rồi à?
Người đàn ông mập say khướt kia chỉ vào Tống Tư Tư, quát: “Kéo… kéo nó vào phòng riêng cho tôi! Hôm nay tôi phải cho nó biết thế nào là lễ độ!”
“Các người dám! Tôi nói cho các người biết, bố tôi chính là Tống Khánh Phong!”, Tống Tư Tư chống hông, tức giận quát.
Người đàn ông trung niên mập mạp kia sững sờ rồi phá lên cười: “Tống Khánh Phong gì chứ, tao còn là Trương Tam Phong đây này, bảo ông ta có giỏi thì đến mà trừng trị tao đi!”
Trương Tam Phong?
Mạc Phong đang ngồi uống rượu trong góc không khỏi phì cười, nhưng quán bar rất ồn nên không ai nghe thấy.
Ở thành phố Long Môn, nhà họ Tống được xem như danh gia vọng tộc, ai ai cũng biết, nhưng nếu nhắc đến tên của người trong gia tộc thì chưa chắc người khác đã nhận ra.
Sao mấy tên côn đồ trong quán bar có thể biết người của nhà họ Tống chứ.
Thế nên việc Tống Tư Tư nói tên bố mình ra vốn không có tác dụng gì.
Hai người đàn ông vạm vỡ tóm lấy tay cô ta rồi kéo vào phòng riêng.
“Đi! Tìm ai cũng vô dụng thôi, dám đắc tội với anh Lạc, hôm nay cô toi đời rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!