Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 530

Nghe thấy lời này, lông mày của Viên Bá Thiên cũng nhíu lại nhưng không quá lộ liễu.

“Cái thằng già này! Ngạo mạn thật đấy, nếu năm đó ông ta không…!”, Triệu Vô Cực siết chặt nắm đấm, giận dữ nói

Sở Nam Thiên vội vàng kéo cánh tay hắn, tỏ ý hắn không được nhiều lời, đặc biệt là không được nhắc đến chuyện của quá khứ, đó là điều cấm kỵ đối với nhiều người.

“Được rồi! Không cần biết ông ta đang toan tính gì, nhưng người của chúng ta phải ngăn cản thằng nhãi đó đến gần xe của nhà họ Lục. Chỉ cần ông cụ Lục tiến vào phạm vi thành phố Hải Môn là chúng ta cũng hoàn thành nhiệm vụ! Lên xe đi!”, Viên Bá Thiên lại thở dài, khẽ lắc đầu.

Lúc này, trên chiếc Rolls – Royce ở ngoại ô thành phố Long Môn.

Ông cụ Lục nhìn ra ngoài cửa xe, không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng: “Ha ha, thằng nhãi đó đáng lẽ phải bị trừ khử! Về phần nhà họ Tống muốn làm gì cậu ta, không phải việc của tôi!”

A Phi siết nhẹ nắm đấm, cười khinh bỉ, nói: “Tôi thật sự hối hận vì vừa rồi không một phát bắn chết hắn. Nếu không phải quay người trên xe khó nhắm chuẩn thì hắn đã trở thành vong hồn dưới dưới họng súng của tôi rồi!”

Nhưng gã đàn ông đầu trọc cường tráng ngồi đối diện, mắt phải lúc này đã đầy máu, nói: “Hừ, sao ban nãy tôi không thấy anh giỏi như vậy? Toàn nói vuốt đuôi!”

“Anh nói lại tôi nghe xem nào. Nếu không phải thấy anh bị thương ở mắt thì tôi đây đã giết quách anh rồi!”, A Phi chĩa thẳng khẩu súng sát thương SMG vào ngực gã, tức giận hét lên.

Ông cụ Lục ngồi sau lúc này tối sầm mặt: “Im miệng cho tôi, cất súng đi, ai nói thêm câu nữa thì tôi ném người đó ra ngoài!”

Đúng lúc này, tài xế lái xe ngồi phía trước nhìn kính chiếu hậu, kêu lên: “Ông cụ Lục, đằng sau có xe đuổi theo!”

“Cái gì?”, đám người lập tức thốt lên.

Tống Thi Vũ cũng vội vàng quay đầu nhìn qua gương, chỉ thấy một chiếc Audi màu đen đuổi theo.

“Chết tiệt! Lại là thằng nhãi kia, Tống Thanh Sơn làm việc kiểu quái gì vậy!”, ông cụ Lục trầm giọng quát.

Đường đường là bá chủ của ba thành phố duyên hải mà lúc này đây lại bị một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch đuổi theo như đang săn mồi.

“Mọi người nghe đây!”

Sáu tên lính đánh thuê ngồi trên xe siết chặt nắm đấm, đồng thanh nói: “Rõ!”

“Xuống xe giải quyết thằng nhãi đó! Cho cậu ta chết không có chỗ chôn!”

“Rõ!”

Nghe vậy, Tống Thi vũ đang nằm trong lòng ông ta lập tức lo lắng: “Ông Lục, ông đã nói sẽ không làm tổn thương anh ta, ông đã hứa với tôi trước đó rồi mà!”

“Đúng là tôi có hứa với em, nhưng chỉ với điều kiện là cậu ta biết khó mà lui. Bây giờ chúng ta sắp rời khỏi thành phố Long Môn rồi mà cậu ta vẫn bám theo. Không giết cậu ta thì tôi làm sao giữ vững địa vị này được!”, ông cụ Lục nghiêm nghị nói.

Nếu để Mạc Phong thực sự đưa Tống Thi Vũ rời khỏi ông ta, thì sau này ông ta sẽ trở thành trò cười của khu vực duyên hải!

Không chỉ trở thành trò cười, mà nhà họ Lục chắc chắn cũng sẽ trở thành trò cười, cho nên việc duy nhất ông ta có thể làm chính là đè chết Mạc Phong đang đuổi theo phía sau.

Xe dừng bên đường, sáu lính đánh thuê xuống xe trước, nhưng không phải cả sáu người trong số bọn chúng đều cầm súng trong tay. Bọn chúng chỉ có hai khẩu súng sát thương SMG. Bốn người còn lại chủ yếu sử dụng dao găm và dao ngắn.

Dù sao súng không phải là thứ có thể dễ dàng kiếm được, do bị khống chế về mặt số lượng

“Đại Ngưu, đưa đạn cho tôi!”, A Phi trầm giọng nhìn tên đàn ông lực lưỡng đứng bên cạnh.

Tên đàn ông lực lưỡng lắc đầu: “Đạn… ở trong xe…”

“Cái gì? Mẹ kiếp, ông làm ăn kiểu quái gì đấy? Không phải tôi đã bảo ông cầm theo đạn sao?”

Gã đàn ông đầu trọc cường tráng bị Mạc Phong làm cho mù một bên mắt nhếch miệng cười khinh thường: “Đúng là cái đồ bỏ đi chỉ biết dựa vào súng, lẽ nào rời súng ra một cái là không giết người được à? Sáu người chúng ta mà còn không trừ khử được một thằng nhãi thì chi bằng về nhà nuôi lợn cho rồi! ”

“Anh…!”

Dứt lời, gã đàn ông đầu trọc cường tráng liền ném khẩu súng sát thương SMG vào bụi cỏ, thực ra trong súng đã có băng đạn, nhưng gã vẫn chọn rút dao ngắn ra.

Gã vừa bị Mạc Phong đâm mù mắt, nếu dùng súng giết thì quá lợi cho anh rồi, không xẻ từng miếng thịt trên người anh thì khó mà rửa được nỗi hận của gã!

Ngay cả gã đàn ông đầu trọc cường tráng cũng nói như vậy khiến A Phi nhất thời không nói nên lời.

Vốn dĩ vừa rồi hắn nổ đạn khá nhiều, băng đạn trong súng không còn viên đạn nào nên định xuống xe rồi thay băng đạn.

“Hừ, hôm nay tôi sẽ cho anh biết là tôi không cần súng cũng có thể giết người trong nháy mắt! Lát nữa thằng nhãi này đến cả cơ hội kêu gào cũng không có đâu!”, A Phi rút dao găm từ thắt lưng ra.

Rõ ràng sáu người này không chỉ là một đội lính đánh thuê, mà còn được đào tạo có chuyên môn.

Nhìn thấy sáu người trước mặt, Mạc Phong định phi xe tới, nhưng không ngờ bọn chúng lại cắm một cái đinh thép xuống đất.

Nếu xe đi qua chắc chắn sẽ nổ lốp, tới lúc đó anh sẽ rơi vào tình thế khá bị động.

Anh đạp mạnh phanh, chiếc Audi di trên mặt đất, lập tức vang lên âm thanh xèo xèo, đồng thời ma sát thành một vết đen sâu.

“Coi tôi là ai thế? Nhà họ Lục thật sự không có cao thủ nào sao? Cử lèo tèo vài người thế này đi xử lý tôi, ông cụ cũng coi thường tôi quá rồi đấy nhỉ?”, Mạc Phong mở cửa xe, chậm rãi bước xuống, lạnh lùng cười.

Anh nhìn thoáng qua hai khẩu súng sát thương SMG ném trên mặt đất, không khỏi cong môi nhếch mép cười: “Tôi khuyên các người nhặt súng lên đi, may ra còn cơ hội thắng!”

“Ranh con, đừng có coi thường bọn đây, sáu người bọn tao hợp sức giải quyết một mình mày còn cần súng à?”, gã đàn ông đầu trọc cường tráng bị đâm mù một bên mắt chỉ vào anh mà giận dữ hét lên.

Mạc Phong nhìn đám người một lượt, bắp chân căng cứng, chứng tỏ từng tham gia chương trình huấn luyện đặc biệt trong một thời gian dài. Hơn nữa, ngón trỏ tên nào cũng có vết chai, lòng bàn tay phải cũng có vết chai, hiển nhiên là người thường xuyên dùng súng hoặc dùng dao ngắn.

Nếu anh đoán không lầm thì đây hẳn là một đội lính đánh thuê chứ không phải đám cướp chạy trốn tán loạn ở khu vực châu Âu, có lẽ bọn chúng chuyên mai phục ở gần vùng biển đảo Java.

Bởi vì có rất nhiều đội lính đánh thuê đã bị trục xuất, không còn nơi nào để đi, chỉ có thể chạy đến eo biển Melaka gần vùng biển đảo Java bên ngoài Nam Hải hành nghề cướp bóc.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận