Chương 537
Mạc Phong đang nói dở bỗng có một chiếc Buick rít lên, có vẻ như đang định lao tới, hơn nữa còn định cá chết lưới rách với chiếc Audi của Mạc Phong.
Mạc Phong nào cho bọn chúng được như ý muốn?
Anh bẻ lái đột ngột, xe quay ngược lại.
Xe sượt qua chiếc Buick, lúc này đôi mắt nhắm nghiền của Tống Thi Vũ mới từ từ mở ra, cô ấy nhìn xung quanh, thấy chiếc xe không hề bị va chạm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh có thể nghiêm túc một chút được không? Anh có biết bây giờ mình đang lái xe đi đâu không?”, cô ấy quở trách.
Giọng điệu của cô ấy hơi tức giận, đã lúc này rồi mà anh vẫn còn bông đùa như vậy, chả nghiêm túc gì cả.
Nhưng nghĩ lại thì chẳng phải tên này lúc nào cũng thế này sao? Mình càng tức giận thì anh ta càng làm mình tức hơn, tức đến chết mới thôi!
Khóe miệng Mạc Phong khẽ nhếch lên: “Nói thừa, đương nhiên là tôi biết, chẳng phải đang tiến vào thành phố Hải Môn sao?”
“Nếu anh đã biết mình đang ở thành phố Hải Môn, lẽ nào anh không biết đây là địa bàn của nhà họ Lục à? Anh vừa ném ông cụ Lục ngã xuống đất, e là bây giờ ông ta đến cả ý định giết anh cũng có đấy!”
“Không phải ông ta luôn muốn giết tôi sao? Vậy thì tôi cho ông ta cầu được ước thấy vậy!”
“…”
Quả quyết thật!
Một tinh thần quả quyết mà không một người đàn ông nào có thể sánh được!
Một vài chiếc ô tô đang lao tới đã được Mạc Phong khéo léo tránh.
Điều khiến người khác khó chịu nhất là tay trái anh còn đang phì phèo điếu thuốc, còn tay phải thì điều khiển vô lăng.
“Tôi bảo này, anh có thể tôn trọng đối thủ tí được không? Nhiều xe như vậy, không hút thuốc một lúc là anh chết luôn hay gì!”, Tống Thi Vũ trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt hết sức tức giận.
Đúng là cô ấy đã từng gặp vài kẻ hống hách, nhưng chưa có ai hống hách bằng anh!
Khóe miệng Mạc Phong khẽ cong lên, nhẹ nhàng nói: “Tôn trọng đối thủ? Nếu đổi lại là trước kia, đối phó với một đám nhãi nhép thế này, tôi toàn đi dép lê rồi đá bọn chúng đấy!”
Phì!
Tống Thi Vũ suýt chút nữa thì tức hộc máu mồm, chuyện này nếu làm cho đám người đó nghe được, phỏng chừng bọn chúng muốn chết luôn cho rồi.
Bị đối thủ khinh thường như vậy đúng là nhục mặt!
Lúc này, Tống Thi Vũ lại bàng hoàng, cô ấy nhìn qua kính chiếu hậu thấy hàng chục chiếc xe nối tiếp nhau bám sát mình.
“Anh nhìn đi! Tôi đã nói rồi từ đầu rồi mà, sao anh lại phi xe tới khu vực trung tâm thành phố Hải Môn cơ chứ? Nhà họ Lục ở đây có thể nói là một tay che trời đấy!”
Lúc này, Mạc Phong cuối cùng cũng nhíu mày, thu lại toàn bộ vẻ cợt nhả lúc trước, sau đó cười đầy lạnh nhạt: “Cô cho rằng tôi muốn đi đến đây sao? Muốn đi đến Nam Đô thì bắt buộc phải đi qua thành phố Hải Môn!”
“Nam Đô? Anh định tới Nam Đô sao?”, Tống Thi Vũ ngạc nhiên hỏi.
Anh không nói, cũng có nghĩ là mặc nhận, nếu muốn sống sót thì phải đến được Nam Đô!
Thành phố Hải Môn cách Nam Đô không xa, khoảng năm trăm cây số. Thành phố Hải Môn này vừa hay lại nằm giữa con đường từ Nam Đô đến thành phố Long Môn.
Đến thành phố Hải Môn, nghĩa là đã hoàn thành một nửa chặng đường đến Nam Đô!
“Muốn sống sót thì phải tới Nam Đô, bằng không cô tưởng tôi là Tôn Ngộ Không à? Tôi có thể đánh nhiều người như vậy sao?”, Mạc Phong bất lực cười lắc đầu.
Đôi mắt to ngấn nước của Tống Thi Vũ lúc này mới nhìn anh chằm chằm: “Lẽ nào anh không phải sao? Trong mắt tôi, anh chính là Tôn Ngộ Không!”
“Sùng bái là cách người phụ nữ bày tỏ tình cảm với người đan ông, hay là tôi tìm một bụi cỏ, chúng ta hành sự trước cái nhỉ?”
“Cút!”
Mạc Phong lúc này chỉ cười cười mà không nói lời nào, Tống Thi Vũ cũng quay khuôn mặt xinh xắn nhìn ra ngoài cửa xe.
Lúc này rồi mà còn nói đùa được, có lẽ cũng chỉ có tên này!
Trên cây có một con chim lạ, ba năm rồi không kêu, nhưng một khi kêu thì kinh thiên động địa!
Anh cũng để ý đến đoàn chiếc xe dài nối đuôi nhau chạy theo sau anh, nhưng kỳ lạ là tại sao bọn chúng đều không ra tay?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng dễ hiểu. Bây giờ đang là buổi tối, là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu, hơn nữa Mạc Phong đang phóng xe ngay giữa trung tâm thành phố, nếu nổ súng ở đây chắc chắn sẽ khiến người dân hoảng loạn.
Tuy rằng nhà họ Lục có thể một tay che trời ở thành phố Hải Môn, nhưng nếu mọi chuyện thật sự rối tung lên, cấp trên cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Lục. Thành phố Hải Môn là thành phố trung tâm của vùng duyên hải, tuy chỉ là thành phố hạng hai nhưng cũng vô cùng hào hoa tráng lệ.
Đoàn xe dài đằng sau đang rảo bước qua phố, đuổi theo với tốc độ rất đều, người không biết còn tưởng bọn họ đang quay phim “Quá nhanh quá nguy hiểm” ấy chứ.
“Hỏng rồi! Chúng ta sắp rời thành phố, gặp nguy hiểm rồi!”, Mạc Phong hừ lạnh lùng.
Lúc này, anh vẫn giữ nguyên nụ cười điềm tĩnh đối phó với tình hình trước mắt, mang đậm khí chất ngang tàng, không sợ trời sợ đất, đến cả dòng máu chảy trong anh cũng toả ra tính cách ương ngạnh này!
Cho dù chết cũng tuyệt đối không chết một cách hèn hạ.
Tống Thi Vũ lúc này mới quay đầu nhìn về phía Mạc Phong, khuôn mặt góc cạnh đó, cô ấy chưa bao giờ nhận ra tên này lại có thể đẹp trai như vậy!
“Ra khỏi thành phố rồi, lẽ nào không phải cách Nam Đô càng gần sao? Sao anh lại nói là chết chắc rồi chứ? Hơn nữa tôi thấy xe đằng sau mình dường như không đuổi sát!”, cô ấy nhìn gương chiếu hậu, hơi khó hiểu.
Hàng xe theo sau quả thực không còn gần như trước, tốc độ cũng chậm lại, chỉ khi nhìn từ xa mới nhìn thấy đèn xe của bọn chúng.
“Cô nhầm rồi! Cô có biết tại sao bọn chúng lúc ở trong thành phố mãi không ra tay không? Bởi vì bọn chúng lo ảnh hưởng đến người dân, sợ bị náo loạn, biến động. Bây giờ lại lùi hẳn về phía sau chỉ có thể là cục diện nguy hiểm phía trước đang đón chờ chúng ta1”, Mạc Phong không biết châm thuốc từ lúc nào, anh hít một hơi thật sâu, lúc này tim cũng đập loạn xạ.
Không biết là sợ hay là phấn khích, nhưng nói chung đúng là có hơi phấn khích thật, thực sự không biết kiếm Tàn Uyên này có thể đạt được hiệu quả gì khi phát huy toàn lực!
Chỉ có điều là vết thương sau lưng có chút đau, hình như máu còn chưa ngừng chảy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!