Chương 538
Mặc dù anh vẫn cười nhưng nụ cười hết sức miễn cưỡng.
So với nụ cười không khuất phục trước đó thì rõ ràng đây là nụ cười dĩ hòa vi quý.
Mạc Phong giữ chắc tay lái lao lên đường cao tốc. Anh vốn cũng định đi đường tỉnh nhưng như vậy sẽ tốn gấp đôi thời gian.
Anh lo lắng cho vết thương của mình, máu cứ chảy ra như vậy không biết anh có thể cầm cự được bao lâu.
Vừa lái xe anh vừa lấy một viên đan dược từ trong bình ra nhét vào miệng.
Anh chỉ biết viên đan dược này có công dụng tăng sức mạnh cho cơ thể, không biết nó có thể cầm máu được hay không. Giờ nghĩ lại, dù kiếm Thanh Ly chỉ xếp vị trí thứ tám nhưng sát khí tiềm ẩn của nó thì mạnh hơn kiếm bình thường rất nhiều.
Giống như một con báo săn với một con rắn độc. Bị báo cắn thì cùng lắm mất một miếng thịt, còn nếu bị rắn độc cắn thì không đơn giản như vậy.
Mạc Phong chau mày. Dù anh có đang cố gắng thể hiện bình tĩnh như thế nào thì lúc này trong lòng anh cũng đang sốt ruột như thiêu như đốt.
Bởi vì phía trước xe của anh có ba chiếc xe đang đỗ nằm ngang, hơn nữa mấy người tựa vào xe đều phát ra sát khí vô cùng ác liệt.
Rẹt!
Anh xoay vô lăng, chiếc xe lăng ngang trên đường.
Tống Thi Vũ đập đầu vào kính chắn gió, đau tới mức khiến cô kêu toáng lên.
“Đau quá! Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mạc Phong nhìn chăm chăm mấy người đứng phía trước và chau mày. Nước da của mấy người này có màu đồng, thậm chí còn tạo cảm giác có thể phản chiếu khi được ánh sáng chiếu vào.
Nước da này tạo cảm giác như kim loại phản chiếu ánh sáng dưới ánh đèn. Trước đây anh cũng đã từng gặp tình huống như thế, đó chính là người đàn ông mình đồng đã xuất hiện khi anh đánh nhau với Châu Phi vào lần trước. Hơn nữa khi nắm đấm của anh chạm vào da thịt của họ còn phát ra tiếng kêu ong ong.
“Lại là người của Thiết Giáp Môn!”, anh nhếch miệng cười, sau đó nhìn Tống Thi Vũ: “Cô ở trong này đợi, tôi ra ngoài xử lý đám người kia đã!”
“Ấy! Anh để tôi một mình trong này sao!”
Nhưng không đợi Tống Thi Vũ nói xong thì Mạc Phong đã vác kiếm Tàn Uyên đi về phía đám người kia.
Cùng lúc này bỗng có tiếng ầm ầm từ phía sau lưng anh truyền tới.
Mạc Phong mới bước ra thì những chiếc xe đuổi theo phía sau cũng đã đuổi kịp, tạo thành thế trận trước sau cùng công kích.
Phía sau có hơn ba mươi chiếc xe, trung bình mỗi xe có bốn người ngồi, và như vậy giờ đây có hơn trăm người cùng bước xuống.
Bên ngoài bãi đất hoang của khu ngoại ô Mạc Phong và Tống Thi Vũ bị đám đông dồn vào giữa.
Hơn nữa đây không phải là đám tay chân thông thường mà toàn bộ là những kẻ đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Dù có là mãnh hổ thì cũng phải sợ sói cả đám!
“Thằng nhóc! Không chạy thoát được đâu! Dám xông vào thành phố Hải Môn à! Đúng là không biết não có bị úng hay không!”
“Ông Lục đã nói rồi, ngoài cô gái đó ra thì phải phanh thây thằng nhãi này!”
“Đến người phụ nữ ông cụ Lục thích mà cũng dám cướp, đúng là chán sống! Để đối phó với nhóc, toàn bộ cao thủ của thành phố Hải Môn đều lâm trận đấy. Nhóc được lắm!”
“…”
Cả đám hùng hùng hổ hổ.
Thế nhưng Mạc Phong chẳng hề tỏ vẻ gì là sợ hãi. Anh lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, dùng diêm châm lửa.
Anh tạo cho người khác một cảm giác ung dung, thư thái.
“Lúc này mà anh còn hút thuốc à!”, Tống Thi Vũ kéo áo Mạc Phong với vẻ cuống cuồng.
Có lẽ cô bằng này tuổi rồi nhưng chưa bao giờ gặp tình huống thế.
Mạc Phong thì khác.
Năm đó anh khuấy đảo cả tổng bộ liên minh Châu Âu, bên trong có hai mươi chủ thần trấn giữ cùng hàng trăm cao thủ với súng đạn sẵn sàng, còn nguy hiểm hơn bây giờ nhiều, huống hồ ở đây chỉ có hơn một trăm tên.
Vậy mà chúng còn bị Mạc Phong đánh cho lên bờ xuống ruộng. Đến tận bây giờ nhiều người nghe thấy biệt hiệu Minh Vương cũng phải cúp đuôi bỏ chạy.
“Thằng chân đất lại sợ thằng đi giày sao, nếu mà liều mạng thì các người cũng khác gì chán sống!”, Mạc Phong hít một hơi thuốc, búng đầu lọc trong tay khẽ hừ giọng.
Không ít người nhận ra kiếm Tàn Uyên mà anh đang cầm trong tay. Một người đàn ông trông có phần cuồng ngạo cười lạnh lùng: “Ha ha, hai mươi năm không gặp, kiếm Tàn Uyên lại tái xuất rồi. Bảo bối này mà nằm trong tay cậu thì đúng là phí của giời! Hay là đưa cho tôi đi!”
Nói xong, người đàn ông lao đi như một mũi tên, tốc độ nhanh tới mức có thể cảm nhận được luồng sát khí sắc bén như từ bốn phía dội tới.
Anh đẩy Tống Thi Vũ xuống bên dưới lốp xe Audi.
“Trốn đi!”, Mạc Phong khẽ kêu lên.
Ngay sau đó anh xoay vòng thanh kiếm trong tay và lao về phía người đàn ông kia.
Đồng thời hơn một trăm tên lính cũng lao lên như ong vỡ tổ.
Bóng kiếm di chuyển tạo ra ảo ảnh giống như có vô số đường kiếm được phóng ra. Mỗi một đường kiếm đều có sức sát thương cực mạnh, cũng như mỗi một nắm đấm túng ra đều có người phải nằm xuống.
Ắt sẽ có người kêu la, ắt sẽ có máu đổ!
Một nhát!
Ầm!
Cuộc chiến diễn ra ác liệt, tiếng kim loại va chạm vang lên không ngừng.
Trời bỗng nhiên đổ mưa.
Vết thương trên người Mạc Phong cũng bị dính nước. Chiếc áo anh mặc ướt đẫm máu, thậm chí máu còn nhỏ thành dòng xuống đất theo nước mưa. Những nơi anh bước qua, dưới chân đều là máu.
Trước đó anh bị thương, giờ lại vận công, điều này đang vượt quá sức chịu đựng của cơ thể anh.
Nếu kéo dài thời gian chiến đấu thì thật sự không biết làm thế nào. Dù sao anh cũng đang bị thương, nếu tiếp tục hao tổn công lực với bọn chúng thì không khôn ngoan chút nào. Bọn chúng có hơn một trăm tên. Chỉ cần đánh luân hồi là đã đủ để khiến anh mệt chết rồi.
Vụt!
Anh quét kiếm Tàn Uyên xuống, bụi cát bật khỏi mặt đất, cùng với sức gió sức mưa, tạo thành đòn tấn công khiến cả đám người kia phải lùi ra sau hàng mét.
“Thằng nhóc! Không thoát được đâu!”
Anh nắm chặt trường kiếm, một luồng sáng màu vàng nhạt phát ra từ lưỡi kiếm.
“Càn Long Quyết!”
Vụt!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!