Chương 551
Ông cụ Lục lúc đó ngẩn người ra, quay đầu lại nhìn người đàn ông có bộ râu quai nón trầm giọng hỏi: “Không phải con bé đã bị bắt làm con tin rồi sao? Liên quan gì đến nó chứ?!”
Người đàn ông râu quai nón đang định nói gì đó thì người đàn ông râu rậm bên cạnh vội vã kéo ống tay áo của người đó, ra hiệu không nên nói thêm gì nữa.
Trước mắt chưa nói đến việc ông cụ Lục có tin hay không, nhưng chuyện này mà nói ra thì chính là đắc tội với Lục Ngữ. Mà Lục Ngữ sau này muốn kiếm chuyện làm khó dễ họ thì dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa ông cụ Lục lại hết mực thương yêu cháu gái. Nếu ông ta không tin thì người gặp họa chính là bọn họ!
“Không có gì, chủ yếu là do tôi sợ cô Lục Ngữ bị thương, cho nên không dám nổ súng. Nhưng thực không ngờ nhà họ Bạch lại nhúng tay vào chuyện này. Xem ra tên nhãi đó cũng có ô dù phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng nhiều!”, một người đàn ông cắt đầu đinh ngắn khác cười ngại ngùng nói.
Ông cụ Lục cũng thở dài một tiếng, việc cũng đành đến nước này, cũng không thể tiếp tục kéo xuống Nam Đô được!
“Việc đến nước này tôi cũng không thể nói thêm gì, có điều tên đó có ý chí báo thù vô cùng mạnh. Lần này chúng ta thả hắn đi, e rằng lần sau người gặp nạn sẽ là chúng ta! Nghĩ cách tới Giang Hải trừ khử hắn ta đi!”
“Vâng!”
Một khi thân phận của đứa con mồ côi nhà họ Mạc này bại lộ thì thuộc hạ năm đó của nhà họ Mạc sẽ tìm tới tận cửa, ví dụ như ba cao thủ nhà họ Tống chẳng hạn.
Trong trường hợp đó, ba người họ sẽ chọn cách phản bội Tống Thanh Sơn. Nếu đợi Mạc Phong dưỡng thương xong rồi quay về Giang Hải ổn định lại địa bàn của mình rồi có đại bản doanh chính thức, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tự tìm tới!
Nếu như vậy thì cơ ngơi nhà họ Mạc sẽ dần thành hình, từ một kẻ đơn độc trở thành một tổ chức. Nếu toàn bộ thuộc hạ của nhà họ Mạc năm đó quay về thì biết bao nhiêu người sẽ phải đau đầu.
Có điều đã hơn hai mươi năm trôi qua, để chiêu mộ được dù chỉ một phần năm số đó cũng đã vô cùng khó khăn rồi. Nhưng nói gì đi nữa đây vẫn là một mối họa ngầm, không biết lúc nào sẽ xảy ra nên thà “đánh rắn dập đầu” để tránh phiền phức về sau.
Một trong những lý do mà ông cụ Lục muốn trừ khử Mạc Phong như vậy là vì năm đó ông ta đã nhúng tay vào việc hủy diệt nhà họ Mạc!
Mặc dù ông ta là người đứng phía sau, nhưng chỉ cần điều tra một chút là sẽ tìm ra. Cho nên ông ta rất sợ Mạc Phong sẽ trả mối thù năm xưa.
Nếu thấy Mạc Phong tuổi trẻ mà cho rằng anh không làm nên cơm cháo gì thì đúng là một sai lầm nghiêm trọng. Năm đó, Mạc Yến Chi – bố của Mạc Phong bằng tuổi anh đã uy chấn thiên hạ, nổi danh khắp nước trong nước ngoài.
Bất luận là công phu hay là tầm nhìn đầu tư, Mạc Yến Chi đều được sự công nhận của quốc tế. Nhìn Mạc Phong bây giờ chẳng khác nào Mạc Yến Chi năm xưa.
Cho nên đừng thấy Mạc Phong trẻ tuổi mà coi thường. Nhà họ Mạc ban đầu cũng chỉ là một gia tộc nhỏ bé, ai ngờ sau này lại phát triển vượt trội, đe dọa đến cả những gia tộc lớn ở Yến Kinh.
Thậm chí sức mạnh hiệu triệu quần chúng của nhà họ Mạc còn vượt xa các gia tộc bề thế ở Yến Kinh!
Đây cũng chính là lý do khiến nhà họ Mạc gặp họa diệt tộc!
….
Thành phố Nam Đô, trong một lâm viên lộng lẫy.
Một đám đông đang túm tụm trong căn phòng. Đứng đầu là một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang dùng dao phẫu thuật để lấy viên đạn găm sâu ở vai Mạc Phong.
Bạch Như Nguyệt nhìn viên đạn vừa được bác sĩ bỏ lên chiếc khay có chiều dài phải ngang bằng ngón tay út của cô. May mà viên đạn này chỉ găm vào phần vai, nếu chẳng may trúng phải tim gan gì thì đến thần tiên cũng không cứu nổi!
“Không sao nữa rồi đúng không?”, Bạch Như Nguyệt nghi hoặc hỏi.
Bác sĩ kia khẽ lắc đầu rồi thở dài đáp: “Mặc dù viên đạn đã được lấy ra nhưng bên trong đã nhiễm trùng, e là cánh tay này không giữ được nữa!”
“Cái gì?!”, Trương Phong là người đầu tiên hét lên kinh ngạc: “Cái đồ lang băm này, ai nói cánh tay này không giữ được? Tôi thấy ông cố tình không làm hết sức thì có!”
Hắn giận dữ nắm lấy cổ áo bác sĩ kia, Bạch Như Nguyệt thấy vậy thì vội nói: “Mau bỏ tay ra! Đây là phó giáo sư của bệnh viện chuyên khu Nam Đô. Ông ấy hiểu rất rõ vết thương do đạn bắn, đừng có làm bậy!”
“Nhưng… tay của Mạc Phong không thể bị cắt bỏ! Nếu vậy khi anh ấy tỉnh dậy chắc chắn sẽ không thể chịu nổi!”, Trương Phong sốt ruột nói.
Bạch Như Nguyệt cũng cau chặt mày lại, một người thanh niên trẻ trung khỏe mạnh đột nhiên mất đi một cánh tay thì khi tỉnh dậy chắc chắn sẽ phát điên!
Cứ thử nghĩ một ngày tỉnh dậy thấy bản thân đã trở thành người tàn phế thì tâm trạng sẽ tồi tệ đến mức nào.
“Còn cách nào khác không?”
Vị bác sĩ trung niên kia khẽ lắc đầu đáp: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cho dù có cắt bỏ cánh tay này cũng chưa chắc đã cứu sống được cậu ấy! Kinh mạch trên cơ thể đã đứt mất vài chỗ dẫn tới việc các cơ quan nội tạng rối loạn chức năng là điều đương nhiên. Bây giờ cậu ấy chỉ còn thoi thóp, muốn cứu sống thực sự là rất khó. Dù cho có đưa đến bệnh viện lớn cũng khó mà nên cơm cháo gì!”
“Tôi không tin cứu mạng cậu ấy lại khó như vậy! Thông báo chiêu mộ toàn bộ bác sĩ tài giỏi trên cả nước lập tức tới Nam Đô!”, Bạch Như Nguyệt hùng hồn ra lệnh.
Không hổ danh là người phụ nữ có thể thao túng toàn bộ nền kinh tế phía Nam của Hoa Hạ, khí phách trong lời nói đó không người thường nào có thể so sánh được.
Long Hưng Điền đứng sau vội vã gật đầu đáp: “Tôi lập tức cho người đi soạn thông báo, thông báo trên phạm vi toàn quốc!”
“Đợi đã!”
Long Hưng Điền đang định đi khỏi thì Trương Phong vội vã gọi với theo: “Muốn chiêu mộ danh y trên toàn quốc thì công đi lại cũng phải mất tới hai ngày, Mạc Phong sẽ không chịu nổi mất! Hơn nữa, nếu việc này làm lớn như vậy sẽ còn dẫn đến nhiều phiền phức, ông cũng biết thân phận của anh ấy rồi đấy. Có bao nhiêu kẻ thù đang mong Mạc Phong chết cơ chứ? Chắc chắn sẽ có người mượn cớ đến chữa bệnh rồi trà trộn vào, đến lúc đó chỉ sợ sẽ càng thêm nguy hiểm!”
“Vậy cậu nói xem phải làm thế nào? Cứ coi như có kẻ tới báo thù thật thì chẳng lẽ Mạc Phong ở đất Nam Đô này mà chúng ta lại không bảo vệ được cậu ấy?”, Bạch Như Nguyệt mặt lạnh như băng đáp.
Đúng lúc này, ở hành lang phía ngoài có tiếng huyên náo vọng tới.
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy một vị hòa thượng mặc cho bị bảo vệ chặn lại nhưng vẫn tìm cách đi vào trong.
“Hòa thượng vô danh? Ông đến đây…”, Bạch Như Nguyệt mặt đầy nghi hoặc nhưng vẫn hành lễ Phật với hòa thượng kia rồi hỏi.
Long Hưng Điền nghe vậy thì cũng kinh ngạc hỏi: “Đại sư chính là trụ trì chủa Bạch Mã, hòa thượng vô danh sao?”
“Đúng vậy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!