Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 568

“Chú Long, ý của chú là gì? Chú nói cho tôi biết rốt cuộc người đó là ai? Tại sao lại cướp mất hai món dược liệu của chúng ta?”, Bạch Như Nguyệt vội vàng đỡ ông ta dậy và khẽ hỏi.

Ông ta thuật lại câu chuyện từ đầu tới đuôi. Bạch Như Nguyệt chau mày khẽ nói: “Chú chắc là trước lúc bỏ đi hắn nói như vậy chứ?”

“Chắc ạ!”, Long Hưng Điền gật đầu khẳng định.

Bạch Như Nguyệt rơi vào trạng thái trầm tư. Cô gật đầu: “Có khi nào là người của nhà Tư Đồ không?”

“Không thể nào! Tôi từng tiếp xúc với Tứ Đại Diêm Vương nhà Tư Đồ, không ai có thực lực như vậy cả. Hơn nữa nếu là họ thì cũng không tới mức tôi không thể đánh trả vài chiêu!”, Long Hưng Điền vội vàng lắc đầu.

Mỗi một gia tộc đều có sát thủ của mình. Tương truyền Tứ Đại Diêm Vương của nhà Tư Đồ là đệ tử thân truyền của một cao nhân nào đó. Do cả bốn đều vô cùng cùng hung hãn nên được phong hiệu là Diêm Vương!

Thế nhưng họ xuất quỷ nhập thần nên rất ít người được gặp, đến ngay cả trận hỗn chiến của hai mươi năm trước thì số người gặp được cũng không nhiều.

Long Hưng Điền từng được tiếp xúc với hai trong bốn kẻ đó, thậm chí còn giao đấu. Mặc dù đối phó rất mất sức nhưng không tới mức bị yếu thế.

Nhưng với kẻ đội nón hôm nay thì đúng là ông ta không có cả sức để đánh trả, thậm chí còn cảm thấy người đàn ông kia đang nhường mình, nếu không chỉ cần một chiêu của hắn là ông ta đã bị hạ gục rồi.

“Được rồi, tôi biết rồi. Chú Long ra ngoài trước đi. Chuyện này cũng không trách chú được, là do tôi sơ suất quá!”, Bạch Như Nguyệt lắc đầu thở dài.

Long Hưng Điền tự trách mình: “Xin lỗi cô Bạch, tôi làm hỏng chuyện này, cô trách phạt tôi đi!”

“Trách phạt chú thì có ích gì? Nếu đúng như những gì chú nói thì có khi người đàn ông đội nón đó chưa chắc đã là người xấu!”, Bạch Như Nguyệt khẽ cười.

Vì nếu thật sự hắn chỉ muốn cướp hai món dược liệu thì chỉ cần làm vậy là được, sao còn nói câu nói kia?

“Vậy…có cần tìm quả Bồ Đề nữa không?”, Long Hưng Điền đang định rời đi bỗng vội quay đầu lại hỏi.

Bạch Như Nguyệt gật đầu: “Đương nhiên là cần tìm, kể cả không vì cậu ấy thì cũng vẫn tìm!”

“Vâng!”

Nghe đồn nếu ăn được quả Bồ Đề thì có thể tịnh hóa tâm linh, trở nên vô cùng thông minh, nói tóm lại là có hàng trăm lợi ích.

Vì vậy dù Mạc Phong không cần dùng thì cô ấy vẫn muốn tìm để sau này có thể cho em trai ăn. Còn bản thân Bạch Như Nguyệt, cô ấy đã thông minh lắm rồi, căn bản không cần những thứ như vậy hỗ trợ.

Hơn nữa giờ cô có thêm một đối thủ là Nghiêm Khả Di ở phía Bắc, nếu tới khi đó giỏi giang hơn cô ta nhiều thì khó mà tìm được một tri kỷ.

Cơ mưu của Nghiêm Khả Di cũng là điều mà Bạch Như Nguyệt nên học tập. Đây có lẽ chính là đạo ‘anh hùng tiếc anh hùng’, cùng ngưỡng mộ đối phương, chỉ muốn đối phương thua bởi chính mình. Nếu có ai mà ngấm ngầm ra tay với đối phương thì có khi chính mình sẽ ra tay giúp đỡ.

Nửa đêm, trong chùa Bạch Mã.

Mặt trăng như chiếc đĩa bạc đứng bên cạnh dòng sông sao lấp lánh.

Trương Phong đốt lửa dưới gốc cây, tay xách một con thỏ đã chết. Hắn đang lột da, tách xương, xâu vào một thanh sắt và nướng trên đống lửa.

Trong chùa không có gia vị gì, chỉ có chút muối, giấm, những món cơ bản. Hắn biết người tu hành ăn uống hết sức thanh đạm nhưng không ngờ lại thanh đạm tới mức đó.

Đã mấy ngày không có mỡ rồi, ngày nào cũng nhai rau lại còn không cho mỡ, chỉ luộc hết sức đơn giản rồi rắc thêm chút muối.

Một ngày mà ăn như vậy thì còn được chứ bốn năm ngày đều như thế khiến cái bụng hắn cứ sôi ùng ục cả lên.

“Hầy, không hiểu ông hòa thượng này sống như thế nào. Ngày ngày ăn canh, ăn rau mà cũng có thế sống được sao?”, Trương Phong lắc đầu bất lực.

Nhưng khi hắn định nướng thì thấy vị hòa thượng từ trong phòng bưng một chậu nước lao ra: “Ai đang nướng thịt?”

“Đừng đừng đừng, tôi vừa đốt xong đấy, đừng dập mà!”

“Không được phép sát sinh nơi cửa Phật!”

“… Nghe thấy vậy, Trương Phong cảm thấy khó chịu bèn đặt xâu thịt xuống và đấu khẩu với ông ta.

“Tôi nói này hòa thượng, lúc nào cũng không được sát sinh các thứ. Thế tôi hỏi ông, gạo không phải là sinh mệnh à!”, Trương Phong nhìn ông ta trầm giọng.

Vị hòa thượng vô danh lớ ngớ gật đầu: “Phải!”

“Tôi lại hỏi ông, ruồi bị ông đập chết có phải là sinh mệnh không?”

“Phải!”

“Hoa hoa cỏ cỏ có sinh mệnh không?”

“Có…”

“Vậy chẳng phải sao!”

“…”

Vị hòa thượng ngây người nhìn hắn: “Sao tôi không hiểu ý của cậu nhỉ?”

“Phật gia coi trọng việc không sát sinh, nói rằng không được có ý muốn giết hại nhưng không hề nói là cấm ông ăn mà. Nếu đám động vật này không có người ăn thì chẳng phải chuỗi thức ăn của sinh vật bị mất sao? Tới khi đó đâu đâu cũng là động vật, đó là sự từ bi mà nhà Phật nói tới sao?”

Trương Phong hỏi liên tiếp như pháo nổ khiến vị hòa thượng á khẩu, muốn nói mà không nói nên lời.

“Hơn nữa, không phải là tôi sát sinh mà ngược lại đang giúp bọn chúng đấy!”

Vị hòa thượng hỏi với vẻ khó hiểu: “Giúp bọn chúng, giúp như thế nào?”

“Chỉ có ăn bớt một bộ phận thì chúng mới có thể sinh sôi nhanh hơn, hơn nữa sinh ít mà sinh chất lượng, không tạo thành hiện tượng khắp nơi chỉ toàn là thỏ hoang, sau này cũng sẽ không dễ bị người khác bắt giết. Ông nói xem như vậy có phải là đang giúp chúng hay không?”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận