Chương 646
Quả nhiên làm bạn với một người phụ nữ thông minh cảm thấy rất dễ chịu, cô ấy như thế đọc được suy nghĩ của bạn vậy.
“Trên đường anh gặp chút rắc rối, em giúp anh tìm người rửa chiếc xe này được không?”, nói rồi Mạc Phong đưa chìa khóa xe cho Thương Hồng. Thương Hồng lại đưa chiếc chìa khóa cho Nhược Hi.
Mặc dù Mạc Phong đã gặp Nhược Hi này mấy lần nhưng mỗi lần gặp cô gái này mắt anh đều sáng lên.
Điều khiến người ta khó quên nhất ở Nhược Hi là đôi mắt.
Một đôi mắt đào hoa vô cùng mê hoặc khiến người đàn ông nào cũng phải ngoái nhìn.
Động tác rất nhỏ này của Mạc Phong cũng không thể qua mắt Thương Hồng: “Thích à? Hay là cho cô ấy về ở cùng đi, vừa hay còn một phòng trống”.
“Em đừng nói linh tinh, phòng đó để lại cho Diệp Đông Lâm rồi!”
“Ồ! Hóa ra anh có ý đồ này, thấy hai chị em nhà họ Diệp đều xinh đẹp nên định “mía ngọt chặt cả cụm”
hả?”
“Em nói gì vậy chứ, phục em thật đấy. Đừng nói linh tinh, anh và Diệp Đông Lâm kia chỉ là đối tác chiến lược thôi, bạn bè xã giao ấy mà”.
Người phụ nữ thông minh mặc dù có thể giúp bạn giải quyết rất nhiều rắc rối, nhưng cũng khiến bạn cảm thấy mình đang bị một đôi mắt âm thầm theo dõi. Bởi vì tất cả những việc bạn làm cô ấy đều nhìn thấu, thậm chí nó sớm đã nằm trong dự liệu của cô ấy.
Thương Hồng sau đó chỉ cười chứ không nói thêm gì. Cô cùng anh đi lên lầu, vào trong văn phòng. Lúc cô mở cửa văn phòng ra thì đã thấy hai người ở bên trong.
Đó là Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên, cả người họ toàn là vết thương được băng bó, nhưng cũng may đều là vết thương ngoài da.
“Đã biết thế nào là lễ hội chưa? Cho các ông biết đất Giang Hải này không phải cứ thích đến là đến được!
Hôm nay nếu tôi không đến sớm thì e rằng giờ hai người đã bị hỏa táng rồi!”, Mạc Phong vẻ mặt cạn lời nhìn hai người kia.
Bọn họ hơn bốn mươi tuổi rồi mà còn bị Mạc Phong mắng cho không ngóc đầu lên được. Ai nấy đều cúi gằm mặt không nói không rằng.
Một lúc sau Triệu Vô Cực mới ngượng ngùng cười nói: “Thiếu chủ đừng mắng nữa được không. Hai chúng tôi cũng đâu có ngờ sẽ gặp phải người nhà họ Cổ ở đất Giang Hải này!”
“Được rồi, cái này cũng một phần tại tôi lần trước đi mà không để lại địa chỉ hay số điện thoại cho hai người. Đúng rồi, Viên Bá Thiên đâu sao không thấy tới?”
Ba người này bình thường thì như hình với bóng, vậy mà Viên Bá Thiên lợi hại nhất hôm nay lại không thấy tới. Việc này có chút kỳ lạ.
Sở Thiên Nam nhấc cánh tay lên khẽ đáp: “Tống Thanh Sơn đã nói rồi, chỉ cần Viên đại ca giúp ông ta làm thêm một việc nữa thì sẽ tha cho chúng tôi. Thiếu chủ cũng biết Viên đại ca là người rất giữ chữ tín.
Cho nên anh ấy đã bảo chúng tôi đến Giang Hải trước còn anh ấy sẽ đến sau!”
“Đi làm việc gì vậy?”, Mạc Phong nghi hoặc hỏi.
Nhưng hai người kia rất hiểu ý nhau, đồng loạt lắc đầu đáp: “Không biết nữa, hình như muốn tìm một thứ gì đó. Viên đại ca xuất phát từ duyên hải rồi đi về phía Bắc, còn cụ thể là đi đâu thì chúng tôi cũng không biết. Trước đó anh ấy nói chắc phải hai tháng mới về được!”
“…”
Mạc Phong hơi cau mày lại.
Một thứ phải dành hơn hai tháng để tìm kiếm thì chắc chắn không phải một món đồ bình thường. Nếu không thì với kẻ bụng dạ hẹp hòi như Tống Thanh Sơn, sao lại dễ dàng bỏ qua cho mấy người này cơ chứ.
“Vậy còn người nhà các ông thì sao? Vẫn an toàn chứ?”, Mạc Phong nhìn hai người kia rồi hỏi.
Bọn họ đều có người thân, Viên Bá Thiên đồng ý yêu cầu của Tống Thanh Sơn có lẽ là vì muốn bảo vệ người thân của mình. Dù phía trước là núi đao hay biển lửa thì cũng phải lao vào, bởi đó là trách nhiệm của người đàn ông! Một người đàn ông đội trời đạp đất!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!