Chương 657
Anh tiến lại gần và bỗng cảm thấy sững sờ.
Mẹ kiếp! Đây chẳng phải bức tranh mà kẻ mặc áo đen đã cho anh xem trước đó sao?
Mấy cô gái đang thảo luận xem bức tranh có đáng tiền hay không.
“Chị Thu Nghi, chị học rộng biết nhiều, bức tranh này của triều đại nào vậy?”, Diệp Đông Thanh hỏi với vẻ nghi ngờ.
Mục Thu Nghi khẽ lắc đầu: “Không phải tranh sơn thủy, cũng không phải tranh sông nước, càng không phải là tự họa. Những thứ trên bức tranh này hết sức vụn vặn, rời rạc, giống như là ghép nhiều thứ vào với nhau vậy, nhìn có cảm giác hơi đáng sợ! Thi Vũ, cậu thấy thế nào?”
“Mình cũng không biết. Cũng không thấy ghi của triều đại nào, cũng không thấy đóng dấu hay vẽ nhân vật tiêu biểu nào đó. Lại càng không phải là thơ, thật khó đoán. Nhưng có vẻ bức tranh này được vẽ cũng khá lâu rồi, hơn nữa còn dùng da bò. Chất liệu này chống mục rữa, dù có ngâm trong nước thì cũng không dễ bị hỏng. Mình chỉ nhận ra được đến vậy thôi!”
“…”
Mạc Phong có thể khẳng định một lần nữa, rằng đây đúng là bức tranh mà người đàn ông mặc đồ đen thần bí đã cho mình xem”.
“Bức tranh này mọi người lấy từ đâu vậy?”, anh kinh ngạc kêu lên.
Tất cả đều lắc đầu.
Mạc Phong quay qua nhìn An Nhiên: “An Nhiên em nói đi!”
“Em cũng không biết. Tối qua, lúc nấu cơm ăn vẫn không thấy bức tranh này. Nhưng sau khi ăn xong thì nó đã được đặt ngay trên bàn”.
“…”
Anh tin đó là sự thật. Với công phu thần bí của người đó, xâm nhập vào căn phòng này không thành vấn đề. Vì vậy những thiết bị an toàn, phòng trộm này chỉ có thể phòng ngừa được những tên kẻ trộm, cắc ké bình thường, còn gặp phải cao thủ thì chỉ khác gì đồ chơi.
Mạc Phong bước tới cuộn bức tranh lại và mang vào phòng.
“Này! Anh cầm tranh đi làm gì vậy, mọi người còn chưa xem xong mà!”, Tống Thi Vũ tức giận lên tiếng khi nhìn theo bóng lưng anh.
Thế nhưng anh mặc kệ bọn họ, chỉ cầm tranh đi vào phòng.
Lúc trước anh chưa xem kỹ bức tranh. Sau khi về phòng, anh trải nó lên giường. Những gì vẽ trên bức tranh nhìn mà giật mình, hình ảnh được mô tả lại giống như một câu chuyện được xảy ra thật.
“Sao đầu mình đau quá! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!”, Mạc Phong day thái dương khẽ nói.
Anh mở cửa sổ định lấy lại bình tĩnh. Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra thì anh bỗng thấy một tia sáng màu đỏ được chiếu lên cửa sổ.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy mặt trăng bỗng biến thành màu đỏ máu!
“Trăng vô song?”, Mạc Phong kinh hãi kêu lên.
Trăng vô song là một hiện tượng thiên nhiên. Khi có chuyện gì lớn xảy ra thì sẽ xuất hiện hiện tượng kỳ lạ này.
Giờ đây mặt trăng bỗng biến thành màu đỏ máu, hơn nữa còn to hơn bình thường rất nhiều.
Mặt trăng như được nhuộm đỏ bằng máu. Lúc này, có tiếng của Tống Thi Vũ từ trong sân vọng tới.
Mấy cô gái chụp ảnh lưu niệm với mặt trăng máu.
“Thời sự nói là thật đấy, có mặt trăng màu đỏ thật kìa!”
“Đúng vậy! Ban đầu mình còn không tin, cứ tưởng chỉ là thông tin ba xàm của những người yêu thiên văn. Thật không ngờ tối này lại xuất hiện mặt trăng đỏ thật”.
“Xin hãy cho tôi được gầy đi, nhưng cân nặng thì vẫn thế!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!