Chương 723
“Đủ…đủ rồi, xin hỏi hai vị ăn gì?”, ông chủ nhận lấy xấp tiền, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cảm giác như vừa được gặp tổng tài bá đạo vậy.
Anh chỉ số đồ ăn xếp ở phía sau: “Mỗi loại mang lên một phần đi!”
“Được…được ạ!”
“…”
Xấp tiền anh đưa ít nhất cũng phải một, hai nghìn tệ. Số người bỏ đi của mấy bàn kia cộng lại cùng lắm cũng chỉ ba trăm tệ là hết mức.
Ông chủ cũng vội vàng đi vào bếp xào nấu.
Trên đời này có thể dùng tiền để giải quyết chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm vấn đề. Nếu bạn có phiền phức gì thì đó chính là phiền phức vì không có đủ tiền.
Thương Hồng khẽ cười, nhìn Mạc Phong với vẻ si mê: “Em bỗng cảm thấy trên đầu anh có một luồng khí!”
“Làm gì có, chúng ta có ăn lẩu đâu, sao đầu anh lại có khí với khói gì ở đây?”
“Đó là soái khí là đẹp trai đấy!”
“…”
Được lắm! Hai người cứ thế trêu đùa nhau.
Một lúc sau đồ ăn được đưa lên. Chỉ một bát canh chua cay mà khiến Thương Hồng ăn vô cùng vui vẻ.
“Phải rồi, anh nói với em một chuyện!”, Mạc Phong xuýt xoa vì cay.
Thương Hồng cũng vậy. Từ trước tới nay cô thường sống ở nước ngoài, không được ăn đồ ăn trong nước, mà dù có ăn thì cũng chưa bao giờ gặp món nào cay như thế này. Cô uống một ngụm nước lớn, cảm giác như miệng không còn là của mình nữa.
“Chuyện gì vậy?”, cô vừa ăn vừa uống nước. Ăn canh chua cay cũng có cái hay đó là càng ăn càng sung, càng ăn càng muốn ăn.
Mạc Phong thở dài, khẽ cười: “Có thể ngày mốt anh phải đi Yến Kinh một chuyến!”
“Đi Yến Kinh? Không phải anh nói cả đời này sẽ không tới Yến Kinh nữa sao? Anh đi tìm Dương Thái Nhi à?”, Thương Hồng hỏi thẳng khiến anh không biết phải trả lời thế nào.
Mạc Phong cười khổ: “Đừng nói linh tinh, anh đi Yến Kinh là có việc nghiêm túc. Anh đi tìm mua một loại dược liệu, có khả năng còn cần một khoản tiền. Tới khi đó em chuẩn bị giúp anh một chút! Có thể là mười, hai mươi triệu tệ!”
“Dược liệu à? Tên là gì?”
“Bạch Phật Thủ!”
Cô thầm ghi nhớ ba từ này.
Nhìn thấy bộ dạng của Thương Hồng, anh bèn lấy điện thoại ra tìm một bức ảnh đưa cô xem: “Là loại dược liệu này. Anh đã hứa với một người là sẽ tìm giúp ông ta! Gần đây ở Yến Kinh có tổ chức một buổi đấu giá, anh đi xem sao!”
“Đây không phải là hoa sen à? Có đắt lắm không?”
Mạc Phong cười khổ lắc đầu. Xem ra rất nhiều người nhầm tưởng Bạch Phật Thủ là hoa sen. Nếu không phải người học Y, hơn nữa là Trung y chính thống thì có lẽ không thể nào phân biệt được.
Không chừng nhiều người cầm Bạch Phật Thủ trong tay mà lại đi sử dụng như hoa sen cũng nên.
Thương Hồng nhìn bức hình và rơi vào trầm tư: “Hay là em đi Yến Kinh cùng anh!”
“Không được! Thị trường Giang Hải cần có em, anh chỉ đi mua cây dược liệu này thôi, tầm hai ngày là sẽ quay về”, Mạc Phong cười khổ phất tay.
Mặc dù anh nói nghe có vẻ đơn giản nhưng kẻ thù đông nhất của nhà họ Mạc chính là ở Yến Kinh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!