Chương 744
Mặc dù ở cách xa hơn ba mươi mét nhưng anh vẫn nhìn thấy nụ cười tà ma của anh ta.
Xem ra đúng là anh ta đang đợi Mạc Phong bị sa lưới thật.
Buổi đấu giá diễn ra mỗi lúc một kịch liệt. Có điều lúc mới bắt đầu toàn là đấu giá mấy món đồ gốm, không phải thứ mà Mạc Phong cần.
“Buổi đấu giá đã diễn ra lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa chọn được món nào sao? Anh thích món nào em mua cho anh!”, Mục Thu Nghi khẽ nói.
Mạc Phong quay qua nhìn cô với vẻ khó hiểu: “Vợ à, thái độ của em đối với anh sao thay đổi nhanh thế! Trước đây em có dịu dàng như vậy với anh bao giờ đâu!”
“Sao anh kỳ cục thế, đối tốt với anh mà anh cũng không vui à?”
“…”
Cũng phải. Trước đây Mục Thu Nghi cũng không ghê gớm lắm, chỉ là cô ít khi chủ động nói chuyện, toàn nói rằng con gái thì phải khiêm nhường.
Lẽ nào trước đây cô không chịu làm vậy là vì có quá đông người nên không thể thể hiện ra sao?
Đúng vậy!
Chắc chắn là như vậy.
Mục Thu Nghi thấy anh cười với vẻ đê tiện bèn nhéo đùi anh: “Em biết ngay mà, không thể để đàn ông các anh muốn gì được nấy được!”
“Hi hi, vợ à, anh biết trong lòng em có anh mà”, Mạc Phong ghé sát mặt cô cười với vẻ xấu xa.
“…”
Cho dù Mục Thu Nghi có nhéo anh thế nào thì Mạc Phong cũng nhịn đau và muốn hôn lên mặt cô.
“Cái con người anh sao không biết xấu hổ vậy!”, cô e thẹn quay đầu đi. Dù miệng nói lời tức giận, nhưng thực ra trong lòng cô vui như hoa nở.
Nếu như thật sự tức giận thì vừa nãy cô có thể cho anh ngay một phát bạt tai lúc anh muốn hôn cô, sau đó bỏ đi luôn.
Nhưng cô không làm vậy. Thực ra cô đã ngầm chấp nhận Mạc Phong, chẳng qua miệng chưa nói ra mà thôi.
Vả lại Mục Thu Nghi luôn cảm thấy nếu như đàn ông dễ dàng có được mình thì nhất định sẽ không trân trọng, nên dù cho cô thích Mạc Phong cũng phải giấu tình cảm trong lòng, không được thể hiện ra quá lộ liễu.
“Món đấu giá tiếp theo là linh chi lửa! Giá khởi điểm tám triệu tệ!’ Vừa nghe thấy vậy Mạc Phong bèn cảm thấy phấn chấn tinh thần.
Nhưng dường như có không ít người có hứng thú với thứ này.
“Mười triệu!”
Một người đàn ông mặc vest mang giày da bên cạnh giơ biển, trầm giọng nói. Giọng nói của người này khàn đặc, giống như bị ai bóp cổ trong lúc nói vậy.
Mạc Phong liếc mắt nhìn người đó, nhưng chẳng có ấn tượng gì, nhìn dáng vẻ chắc là lần đầu gặp mặt, vậy chắc đối phương không phải là kẻ thù.
“Mười triệu năm trăm nghìn!” Mạc Phong cũng giơ bảng lên.
Ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía anh.
Dường như lúc này họ mới chú ý đến sự tồn tại của Mạc Phong, thậm chí không ít người bắt đầu túm lại xì xầm.
“Ấy! Người đó là ai vậy, hình như tôi chưa từng gặp.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!