Chương 767
“Nghe nói thịt lừa của Yến Kinh ngon hết sảy, lấy một phần đi!”
“…”
Viên trưởng trại không khỏi co giật khóe miệng. Cái gã này đúng là cái gì cũng dám gọi.
Ngay cả tôm, cua, cá, bào ngư đều dám gọi. Chỉ riêng những thứ đó đã cả đống chi phí rồi.
“Cậu Mạc, điều…điều này…”
Anh chỉ cười tinh nghịch: “Cảm thấy quá đáng đúng không? Lúc các người vô duyên vô cớ bắt tôi vào đây thì có cảm thấy quá đáng không? Hoặc là đi chuẩn bị đồ ăn, hoặc là biến! Tôi ở trong này thoải mái, không đi đâu hết!”
“…”
Đám đông cảm thấy vừa rồi họ có phần quá đáng. Nhưng chưa kịp mở miệng thì trưởng trại đã tối sầm mặt: “Đi chuẩn bị theo những gì họ gọi đi”.
Trưởng trại chỉ muốn mau chóng đưa lão tổ tông này ra ngoài. Anh ta nhận được chỉ thị là trước mười hai giờ phải đưa bằng được Mạc Phong rời khỏi trại giam.
Một lát sau, tầm nửa tiếng thì những món được gọi lần lượt được bưng vào.
Bào ngư, tôm, cua, và cả những món bọn họ tùy ý gọi trước đó cũng được đưa lên hết.
Hơn nữa từ xa đã ngửi thấy mùi thơm. Mùi vị này chắc chắn phải do đầu bếp tầm cỡ nấu nướng. Có lẽ trưởng trại muốn làm thật nhanh để đuổi gã này ra khỏi đây.
Đám tội phạm ngớ người, nhìn Mạc Phong với vẻ không dám tin khi thấy những món ăn mà mình buột miệng gọi đều được mang lên hết.
“Điều này…cậu Mạc. Tất cả đều là chuẩn bị cho chúng tôi sao?”
“Ôi trời! Ở đây mà cũng có thể được ăn hải sản à? Không phải tôi đang mơ đấy chứ?”
“Không chỉ có hải sản đâu, đây là tôm nước ngoài đấy. Ngoài chợ bán hai nghìn tệ mà chỉ được có một con thôi. Cậu Mạc, chúng tôi có thể ăn không?”
“…”
Có thể trước đó có người còn không phục Mạc Phong nhưng khoảnh khắc này thì họ đã phục sát đất luôn rồi.
Rốt cuộc cậu thanh niên này có lai lịch thế nào mà có thể chỉ đạo cả trưởng trại như đàn em thế kia?
Mạc Phong phất tay khẽ cười: “Đương nhiên là mọi người cùng ăn rồi. Được rồi, đừng nói nhiều nữa, mau ăn đi. Tôi đói lắm rồi”.
Nhưng cả đám cứ nhìn chăm chăm vào bàn ăn mà không dám động đũa.
“Sao thế! Sợ trúng độc à?”, anh cười đểu.
Gã đàn ông đầu trọc vội vàng lắc đầu: “Không phải, miếng đầu tiên đương nhiên phải dành cho cậu Mạc rồi. Cậu ăn trước đi, quy tắc mãi là quy tắc”.
Mặc dù họ bị nhốt trong trại nhưng vẫn tồn tại một thế giới giang hồ thu nhỏ ở đây.
Mục Thu Nghi nhèm nhỏ dãi: “Được rồi, mọi người cùng ăn đi!”
“Vợ tôi đã lên tiếng rồi, mọi người còn ngây ra đó làm gì!”
“…”
Mạc Phong đã nói vậy thì đám đông không khách khí nữa. Họ chộp lấy cua, tôm xé ra. Có lẽ đã lâu lắm rồi họ không được thưởng thức mùi vị của thịt nên cả đĩa tôm chẳng mấy chốc chỉ còn đĩa không.
Những món ăn khác cũng nhanh chóng được xử lý sạch sành sanh. Một bàn đầy thức ăn mà hết nhanh như một cơn gió lốc. Sau đó họ lại gọi thêm mỗi thứ một phần y như trước đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!