Chương 895
Bủm!
Đúng lúc này, tiếng rắm bỗng vang lên.
Đám âm binh mới đi qua khi đó lập tức quay đầu lại, lầm bầm gì đó.
Dù là nghe không hiểu thì tên ngốc cũng có thể đoán ra ở đây có người sống.
“Cái ông nội này! Chạy mau! Bị phát hiện rồi!’, Mạc Phong đứng bật dậy kêu lên.
Vừa rồi chính Trương Phong đã đánh rắm. Hắn gãi đầu cười khổ: “Ngại quá, vừa rồi ăn hơi nhiều lạc!”
“Ông nội nhà cậu chứ! Bị cậu hại chết cả lũ rồi!”
“…”
Bốn người lập tức đứng dậy chạy về hướng ngược lại không chút do dự.
Tóm lại là họ cảm nhận thấy tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, cứ văng vẳng ngay bên tai, hơn nữa còn có cả tiếng giết chóc nơi chiến trường.
Bọn họ chạy tới một hồ nước lớn thì hết đường.
Chỉ thấy một mặt hồ mênh mông, có lẽ do trời tối nên không nhìn thấy bờ bên kia.
“Hết đường rồi!”, Triệu Vô Cực chạy tới sát bờ thì phanh gấp lại.
Mạc Phong ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Chết tiệt! Rắc rối chết đi được! Lẽ nào đây là những thi thể bảo vệ Nam Khương sao? Lúc sống đánh nhau với Nam Việt, khi chết cũng vậy!”
“Anh nói đúng, những âm hồn này không thể vào vòng luân hồi. Mỗi tối đều xuất hiện để đi tuần. Cũng có thể đây chính là cảm giác mà rất nhiều người cho rằng nơi đây có nhiều người. Thực ra đây là một thôn ma, xung quanh có tụ khí âm, vì vậy những người chết không thể vào được lục đạo luân hồi, nên đành phải làm nhiệm vụ như lúc còn sống vẫn làm!”, Trương Phong thở hổn hển giải thích.
Nếu đúng như những gì hắn nói thì những người này khi còn sống đều trông giữ thôn. Nếu đây là thôn bình thường thì không thể nào có chuyện đó, chắc chắn đây không phải làm một nơi tầm thường.
Không chừng lại là lối vào của hoàng thành. Những người chết này trước đây đều là thị vệ, bảo vệ sự an nguy cho hoàng thành. Nếu giải thích như vậy thì còn thấy có lý.
Dù họ đã chết vẫn ghi nhớ sứ mạng của mình, nếu như sự suy diễn này là chính xác thì cách nơi đây không xa chính là thành cổ Nam Việt ngày xưa.
Mạc Phong đứng chết lặng bên hồ, xung quanh trơ trọi, một mà đêm đen kịt bủa vây khiến nơi đây giống như không tồn tại sự sống. Rõ ràng nơi đây còn cách mười tám trại của Nam Khương một khoảng cách lớn.
“Chết tiệt! Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”, anh nhìn Trương Phong vội vàng hỏi.
Đám âm binh phía sau giống như kẹo kéo rất khó thoát được. Họ vừa dừng lại thì đám người đó đã đuổi tới nơi. Mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng ai cũng mặc áo giáp và đều bốc khói màu đen.
Nói chính xác thì đây là âm khí, tức là chỉ xuất hiện ở người đã chết.
Một âm binh trước mặt vung cây kiếm dài, cũng không biết là miệng hắn hét câu gì, tóm lại là Mạc Phong không hiểu.
Nhưng có thể cảm nhận được đó là mệnh lệnh, trong nháy mắt, những âm binh phía sau lập tức ập tới, thậm chí còn rất nhiều người phi cả ngựa.
Mạc Phong cầm ngược thanh kiếm, nhấc chân lao đi. Nhưng khi anh vung lên thì không ngờ mũi kiếm lại đâm xuyên cả những tụ khí đó chứ không hề tạo ra vết thương cho đối phương “Chết tiệt! Không đâm trúng được!”
Đoàn âm binh trước mặt cũng vung trường kiếm trong tay và nhắm vào ngực Mạc Phong.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!