Lúc này, kiếm Tàn Uyên trong túi của anh tự mình bay ra, hơn nữa còn biến thành kiếm.
Ngọc bội trong túi cũng lơ lửng trên không trung, toát ra ánh sáng chói mắt.
Bùm--!
Mạc Phong nhất thời mở mắt ra, hai tay bóp cổ cũng buông lỏng ra.
“Gì thế này?”, anh sờ lên cổ, vết lằn vẫn còn đó.
Nếu anh không buông tay, thực sự có thể bóp cổ mình cho đến chết.
Mạc Phong sờ sờ cổ, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này ngoài cửa có tiếng nói chuyện, giọng điệu khá lo lắng.
Anh nhanh chóng đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài, thì thấy đám người Trương Phong đang đứng ở trong sân nhìn chung quanh.
"Sao vậy? Tại sao buổi tối mọi người không ngủ?!", Mạc Phong nhìn hắn, khẽ quát lên.
Trương Phong quay đầu lại, nhanh chóng nói: "Anh Mạc, anh tỉnh rồi. Tôi vừa tát anh còn không tỉnh. Đã xảy ra chuyện rồi, không thấy Hoàng Doanh đâu nữa!"
"Không thấy?! Đi đâu rồi?!"
"Đám Triệu Vô Cực đã đuổi theo rồi, không biết có đuổi kịp không nữa".
"..."
Mạc Phong sờ lên mặt, quả thật cảm thấy hơi đau rát.
"Cậu đánh tôi?!"
Trương Phong quay đầu cười ngượng ngùng: "Này, anh Mạc, anh không thể trách tôi được. Anh ngủ say quá. Lúc trước có tiếng sáo lạ vang lên, sau đó nhìn thấy Hoàng Doanh ngẩn người. Cô ấy đứng dậy bước đi ra khỏi cửa. Hét gọi cũng không tỉnh. Sau khi đánh ngất xỉu, cô ấy được đưa vào phòng, sau một lúc lại dậy! Lần này cô ấy trèo ra ngoài cửa sổ, thể lực của cô ấy có vẻ hơi khác so với trước đây, vượt quá người thường, đuổi theo không kịp!"
"..."
Giờ phút này, Mạc Phong ngẩng đầu nhìn trời, nhìn trăng, hẳn là hai ba giờ sáng rồi.
"Họ đi bao lâu rồi?!"
"Gần nửa giờ rồi, thật kỳ lạ, với thân thủ của hai bọn họ, đuổi theo một cô gái đâu cần lâu như vậy chứ nhỉ?!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!