Một ngọn lửa bùng nổ phía xa. Khương Na lập tức đứng lên: “Đó là phía…núi Long Đầu, lẽ nào Diệp Phi đã đấu với bọn chúng rồi sao?”
“Ánh lửa phóng lên tận trời, xem ra Diệm Phi đang tức giận lắm!”, Mạc Phong nhếch miệng cười. Trong ấn tượng của anh, dù cô gái này rất kiêu ngạo nhưng tính khí không xấu như một số cô gái khác.
Nhìn thấy ngọn lửa phụt cao, có lẽ cô ấy đã bị ép phải ra tay.
“Không được rồi! Tôi phải đi xem sao”, Khương Na đứng dậy định chạy về phía núi Long Đầu.
Nhưng khi cô vừa đứng lên thì đã bị Mạc Phong kéo ghì xuống. Thế là cả cơ thể cô bị mất thăng bằng ngã vào lòng anh.
“Thì là…không cần đi đâu, nếu đến chút chuyện cỏn con mà Diệm Phi cũng không xử lý được thì đừng quản lý tư pháp nữa, về nhà nuôi heo luôn đi! Không tin cô nhìn xem ngọn lửa nhỏ dần rồi kia, chứng tỏ hai bên đã bỏ đi rồi!”
…
Núi Long Đầu.
Cả bầu trời hạc giấy đốt Trùng Vương tới mức choáng váng.
Kim cương thi cố gắng bảo vệ lão, xung quanh là hàng nghìn con hạc giấy rơi xuống không ngừng.
Diệm Phi đã sớm biến mất.
“Ha ha, cô gái này thú vị đấy, sớm muộn gì cô cũng nằm trong tay tôi thôi. Tôi sẽ luyện cô thành một sản phẩm hoàn mỹ!”, Trùng Vương khoanh tay cười lạnh lùng.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Đêm đó Mạc Phong ngủ mơ màng, còn Khương Na thì thức trắng đêm. Sáng sớm cô đã dậy chuẩn bị chút đồ ăn cho mọi người. Hiện tại đại cục chưa định, toàn bộ người Nam Khương đều cảm thấy hoang mang. Đến cả những người trong điện Mê Hồn của mình mà cô còn không dám tin.
Vì vậy cô phụ trách luôn chuyện ăn uống. Mặc dù đã biết nguồn nước bị đầu độc nhưng cũng không biết phải làm sao vì trước mắt, nước của thôn hoặc là lấy từ nguồn nước trên núi hoặc là từ đầm Bích Thu.
Cô tin rằng rất nhiều người thà chết khát cũng không dám uống nước trong đầm. Trong suy nghĩ của họ, ở đó có Long Vương, là sự tồn tại mà họ sợ hãi nhất.
“Anh Mạc, chào buổi sáng!”, Trương Phong thấy Mạc Phong từ trên đỉnh điện leo xuống bèn chào hỏi.
Anh vươn vai: “Gọi hai người họ, ăn chút đồ rồi tiếp tục làm chuyện chúng ta cần làm. Kết thúc sớm chút để còn quay về!”
Đúng lúc này, có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ đại sảnh truyền tới.
“Mạc Phong!”
Nghe thấy tiếng gọi, anh quay đầu lại thì thấy Bạch Doanh mồ hôi nhễ nhại chạy vào.
Mạc Phong nhìn thấy cô bèn bật cười: “Chào buổi sáng!”
Bạch Doanh cuống quýt chạy vào trong: “Đi! Mau đi theo tôi!”