Thấy đứa bé không có động tĩnh gì, anh lật người lại vỗ lưng cho đứa bé.
"Khụ khụ, chú đừng vỗ nữa..."
Mạc Phong thở phào nhẹ nhõm: "Em trai, em không sao chứ? Sao em lại rơi xuống nước? Bên em xảy ra chuyện gì vậy?"
"Vì đông người quá, cái tháp không trụ được nữa nên họ đã ném trẻ con và người già ra ngoài! Ông em vẫn không biết ở đâu...", đứa trẻ bắt đầu khóc.
Khi Diệm Phi ở bên cạnh nghe thấy lời này, cô ấy liền giận tím người, cô ấy vốn là Hỏa nữ, đương nhiên sẽ nóng tính hơn so với người bình thường một chút.
"Đám khốn nạn này! Để bọn họ làm chút chuyện cũng không xong, ức hiếp kẻ yếu lại còn xông lên trước. Nam Khương chúng ta sao có thể có một lũ cặn bã như vậy!"
Diệm Phi vừa chửi xong, xa xa liền vang lên tiếng ầm ầm, ba tòa tháp đã bị phá hủy trong tích tắc, tòa tháp nghìn năm tuổi này đã bị lũ phá hủy theo cách này đấy.
Những tòa nhà trước đây đương nhiên không được tráng xi măng, không chắc bằng những tòa nhà hiện tại, cộng với việc nó đã bị ngâm nước quá lâu, số người trong tháp còn vượt quá dự kiến.
Tháp này có thể giữ được đến bây giờ đã là rất tốt rồi!
Trong chốc lát, một đám người cũng từ trong trôi ra.
"Hỏa nữ đại nhân! Cứu!"
"Thiếu tư mệnh, cứu mạng!"
"Cứu với!"
"..."
Mạc Phong nhìn về phía Khương Na cùng Diệm Phi cười nói: "Đều là người của tộc các cô, không định cứu sao?"
“Bọn họ không xứng!”, Diệm Phi quay đầu đi, sự nóng tính của cô ấy đúng là không ai bảo được.
Trương Phong nhìn mấy cô gái trôi trên mặt nước: "Thế con gái thì sao, cũng không cứu à?"
"Lúc tuyết lỡ, mọi bông tuyết đều có tội! Chúng ta vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm. Về phần họ, để thuận theo ý trời đi!"
Điều quan trọng hơn mà Diệm Phi nói là Hắc Long vẫn chưa bị xử lý, chỉ cần nó còn ở đó thì sẽ còn có nhiều người chết hơn, thay vì cứu một vài người, hãy nghĩ cách diệt trừ con Hắc Long kia.
Bằng cách này, thương vong sẽ được giảm thiểu nhiều hơn.
Hơn nữa, cô ấy cũng rất chán ghét hành vi ích kỷ của người tộc mình, thật ra trước kia cô ấy cũng đã từng nhìn thấy, nhưng hôm nay vào lúc này rồi mà mọi người vẫn đấu đá lẫn nhau, thật khiến cô ấy cảm thấy buồn nôn.
Lúc trước, mọi người đi theo Xích Ly làm càn làm bậy, xua đuổi mấy nhân vật chủ chốt thuộc tầng trên Nam Khương, hơn nữa còn đi bêu phố, Khương Na là một ví dụ.
Khi đi bêu phố, mọi người ném vào người cô ấy nào là rau nát nào là trứng thối, nhưng ở thời điểm nguy cấp này, Khương Na đã vắt kiệt tất cả sinh lực để cứu mọi người, cô ấy đã không còn sống được bao lâu nữa, dù dung mạo không thay đổi thì bản chất cô ấy cũng đã là người tám mươi tuổi rồi.
Mặc kệ trước đây những người trong bộ tộc đối xử với cô ấy như thế nào, Khương Na vẫn làm đúng theo luật lệ, hoàn thành trách nhiệm của mình với tư cách là thiếu tư mệnh của Nam Khương.
Khương Na có thể cho qua, nhưng Diệm Phi thì không, cô ấy là một người cá tính, với những người tử tế với mình, cô ấy sẽ báo đáp bằng mọi cách nhưng đối với những kẻ vô ơn lại còn tỏ ra lạnh lùng với mình thì giúp họ là do cô nể tình còn không giúp thị họ cũng phải tự chịu!
Bùm--!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!