"Anh Mạc, Tiểu Hải xuất thân trong quân đội, chạy mấy km này là chuyện nhỏ. Chúng em chỉ là những người bình thường, hay là bỏ qua đi, hay là một vòng thôi?", Vương Bưu nhìn anh với vẻ mặt đau khổ.
Nếu sớm biết Mạc Phong sẽ đến đây hôm nay, gã đã không xem phim heo trong văn phòng rồi.
Nghe thấy vậy, Mạc Phong không khỏi nhíu mày, hai tay ôm trán: "Người trong quân đội thì không phải là người sao? Có nhiều chân hay nhiều tay hơn mấy người à. Vì ai cũng có hai bả vai khiêng một cái đầu nên đừng có nhì nhèo nữa, ai nói thêm câu nữa, mười vòng!"
Mọi người lập tức ra khỏi cửa, chạy không xong thì không được ăn, nếu như mấy lời này là của Mục Thu Nghi thì có lẽ chỉ là nói vậy thôi.
Nhưng những lời này lại từ miệng Mạc Phong, ván đã đóng thành thuyền, không làm không được, nếu mọi người không chạy năm vòng, chắc chắn sẽ không có cơm ăn.
Những người khác thì không sao, vật vã nhất là Vương Bưu, vóc dáng của gã gần một trăm cân, đừng nói năm vòng, hai vòng thôi đã thở ra bằng lỗ đít rồi.
Giang Tiểu Hải cũng nhẹ nhàng đóng máy tính lại: "Vậy em đi trước!"
"Đi đi! Chỉnh đốn đám người này cho anh. Rảnh rỗi sinh nông nổi mà. Nếu cứ thế này thì tất cả đều mắc cái gì mà huyết áp cao, tắc động mạch, cholesterol cao hết! Không có thể lực tốt, kể cả bảo vệ cũng không thèm loại người này!”, Mạc Phong nghiêm khắc hét lên.
Đã lâu không quản bọn họ, ai nấy đều tròn như cái lu rồi, xem ra tập đoàn Kim Tư Nhã gần đây kiếm được tiền rồi nhỉ, đồ ăn cũng thay đổi rồi?
Trên bãi cỏ bên ngoài công ty, một nhóm người mặc đồng phục bảo vệ đang chạy thành hàng dài.
Nhiều người làm việc trong văn phòng không khỏi nhao nhao thò đầu ra xem sau khi chứng kiến cảnh tượng này.
"Này? Hôm nay phòng bảo vệ xảy ra chuyện gì vậy, ra tập thể dục buổi sáng cơ à?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!