“Mạc Phong!”, Tống Giai Âm khẽ kêu lên.
Mạc Phong đứng trước mặt cô khẽ ngoái đầu mỉm cười: Em không sao chứ! Con bé ngốc này. Xảy ra chuyện như vậy sao giờ mới báo anh? Hết tiền sao không rút trên tài khoản hả?”
“Em…xin lỗi…”
Rõ ràng cô ấy chẳng làm gì sai mà thấy Mạc Phong chau mày thì lại cảm thấy mình không đủ tốt.
Mạc Phong khẽ vuốt tóc cô ấy: “Được rồi. Không sao mà anh đây rồi!”
Người đàn ông bị anh tát bay ra lồm cồm bỏ dậy. Ông ta nhổ toẹt máu ra đất cộng thêm hai cái răng gãy.
“Ông nội nó chứ! Cậu đứng yên đấy! Tôi! Sẽ gọi bảo vệ!”
Mạc Phong nhếch miệng cười và đi về phía ông ta: “Gọi đi! Chỉ sợ ông không gọi nổi thôi!”
Anh vặn cánh tay ông ta kêu rắc rắc.
“Á!”, ông ta ngửa cổ lên trời kêu gào. Những người đứng xung quanh vội vàng lùi ra xa hàng mét.
Trong nháy mắt anh đã vặn trật khớp cánh tay ông ta. Mẹ kiếp! Đây có còn là người nữa không vậy? Bọn họ nhìn Mạc Phong như nhìn một Sát Thần, ai cùng tránh xa.
Khi bạn yếu thì người người ức hiếp bạn. Khi bạn mạnh thì người người đều sợ bạn.
Thà làm người mà ai cũng khiếp sợ còn hơn làm kẻ đi đâu cũng bị bắt nạt.
Khi Tống Giai Âm và ông bác sĩ kia tranh luận thì đám người này chỉ đứng xem náo nhiệt, không hề có ai đứng ra giúp đỡ hay khuyên can.
Đôi khi, thứ lạnh nhất hóa ra chính là lòng người.
Và khi ông bác sĩ kia bị Mạc Phong đánh thì cũng chẳng có ai chịu đứng ra giúp đỡ.
“Có đau không?”, Mạc Phong hỏi bằng giọng lạnh như băng.
Ông bác sĩ gật đầu: “Rốt cuộc cậu là ai? Cậu muốn gì?”
“Ông đừng quan tâm tôi là ai. Tiếp theo tôi hỏi ông trả lời. Nếu như nói dối thì tôi sẽ đánh phế cánh tay còn lại của ông đấy. Con người tôi đã nói là làm!”
“…”
Ông bác sĩ bị dọa tới tái mặt, làm gì dám không nói.
“Bố cô ấy bị bệnh gì?”, Mạc Phong hỏi giọng lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!